La Ngọc Yến không thể nào ngờ được, nàng ta chỉ muốn ăn chút thịt, thế mà lại liên lụy trượng phu phải viết một bản cam kết đưa cho tiểu thúc Trần Kính Tông.
“Ta không ăn nữa là được, ngươi việc gì phải viết bản cam kết đó?”
Trong đêm tối, La Ngọc Yến ngồi trên giường, vô cùng ảo não nhìn trượng phu của mình: “Không có bản cam kết, bọn họ không dám làm càn, lén lén lút lút ăn mấy bữa rồi thôi, bây giờ có chúng ta nhận tội thay, bọn họ chẳng cần phải kiêng dè gì nữa, dù sao thì làm to chuyện lên, người bị phụ thân phạt cũng là chúng ta.”
Trần Hiếu Tông cười nhìn nàng ta: “Tứ đệ cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ là muốn kéo chúng ta vào cùng một giuộc, để chúng ta tình nguyện giúp họ giữ bí mật. Thuận tiện cho việc cùng nhau trộm ăn thịt, ai cũng không chê cười được ai.”
La Ngọc Yến bĩu môi: “Ngươi còn nói đỡ cho hắn. Nếu hắn thật sự coi ngươi là huynh đệ, sao lại còn làm khó ngươi như thế?”
Trần Hiếu Tông: “Đây cũng chẳng phải là làm khó. Ta giúp đệ ấy giữ bí mật, đệ ấy cho ta thú rừng mà đệ ấy vất vả bắt được, rất công bằng.”
La Ngọc Yến vẫn cứ không vui: “Bắt được thú rừng về vẫn phải để ta phái nha hoàn đi xuống bếp làm thịt. Công chúa ở đấy giả vờ thanh cao, thế mà ta lại tự tay dâng chứng cứ cho người ta, cả đời này cũng chẳng ngóc đầu lên nổi trước mặt nàng ta mất.”
Trần Hiếu Tông vẫn cười: “Người ta là công chúa, sao nào, nàng còn định ở trước mặt công chúa ra vẻ mình là chị dâu à?”
La Ngọc Yến giận dỗi đánh hắn ta một cái: “Sao ngươi cứ nói giúp cho bọn họ mãi thế.”
Trần Hiếu Tông ngồi dậy, ôm lấy nàng ta, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng ta: “Chuyện đã như vậy, so đo tính toán làm chi cho mệt, ta chỉ mong nàng có thể ăn uống đủ dinh dưỡng, mẫu tử hai người có thể khỏe mạnh.”
Ánh mắt của La Ngọc Yến hiện lên sự dịu dàng của một từ mẫu, bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải vì đứa nhỏ này, chúng ta cũng không cần phải mất mặt đến thế.”
Nếu biết trước là chẳng kiếm được chút lợi ích nào, ngược lại còn bị Tứ Nghi Đường nắm thóp, nàng ta thà rằng vĩnh viễn ăn chay còn hơn mở lời nói với trượng phu.
Qua hai ngày, Trần Kính Tông lại vào rừng một chuyến, mang về hai con cá, hai con gà, một phần giấu ở gian nhà phía Tây, một phần để ở phòng bếp.
Chuẩn bị xong, Hoa Dương cho Trân Nhi đi đến Phù Thúy Đường chuyển lời.
La Ngọc Yến thầm oán trách trong lòng, nhưng cũng không được quên lễ nghĩa. Nếu đã mượn phòng bếp của Tứ Nghi Đường, nàng ta cũng không thể nào chỉ phái một nha hoàn đến nấu ăn.
Hoa Dương tiếp đãi nàng ta ở gian chính.
Dù sao thì cũng là do nàng ta thèm ăn, mặt La Ngọc Yến rám màu hồng hồng, xấu hổ không dám đến gặp Hoa Dương, cụp mắt xuống nói: “Đều tại cái thân ta không được việc gì, nửa đêm chân toàn bị chuột rút, Tam gia sốt ruột nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, lại còn làm phiền Tứ đệ phải vào rừng vất vả. Khiến công chúa phải chê cười rồi.”
Trong chuyện này Hoa Dương là người được hưởng lợi, sao có thể chê cười người khác được.
Hơn nữa, nàng nhìn thấy cái bụng to của La Ngọc Yến là lại thấy hoang mang, chỉ cảm thấy lúc này La Ngọc Yến còn mỏng manh, yếu ớt hơn cả đậu phụ, ngọc thạch, chạm một cái, động một tí là sẽ ảnh hưởng đến thai khí.
“Đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến, Tam tẩu mau ngồi xuống nói chuyện.”
Hoa Dương liếc mắt ra hiệu với Triều Vân.
Triều Vân và ma ma nhanh chóng đi đến chỗ La Ngọc Yến, cẩn thận dìu nàng ta ngồi xuống ghế.
Ma ma này cũng sắp được năm mươi tuổi rồi, rất giỏi chăm sóc thai phụ và trẻ nhỏ, đi theo La Ngọc Yến cũng đã lâu.
Hoa Dương biết người trong Trần gia ai đến trước mặt bà ta đều rất khách khí, cho dù có việc quan trọng cũng phải làm đầy đủ lễ nghĩa, làm mất bao nhiêu thời gian, vì vậy nàng chủ động nói: “Triều Vân, đưa ma ma đến phòng bếp xem thế nào đi, phò mã không giỏi võ nghệ, hôm nay đi cả ngày mà cũng chỉ đem về được một con cá và một con gà rừng, ma ma cứ làm theo sở thích của Tam tẩu là được, phía phòng bếp nghe theo ý của ma ma.”
Ma ma cung kính gật đầu rồi quay sang nhìn La Ngọc Yến.
Ánh mắt La Ngọc Yến lóe lên, nhẹ giọng nói: “Nếu đã làm phiền Tứ đệ, ta cũng mặt dày mà nhận lấy vậy. Ma ma, lát nữa bà đem cá, gà hầm lên, cá mang lên cho ta, còn gà để lại cho công chúa bồi bổ thân thể.”
Ma ma vừa định đáp lời, Hoa Dương cười nhạt, đáp: “Ý tốt của Tam tẩu ta xin nhận, chỉ là ta không có thai, nên phải túc trực bên linh cữu lão thái thái cùng phò mã mới đúng.”
Nực cười, đến Trần Kính Tông còn biết không được để người ta nắm thóp, cao ngạo như Hoa Dương đương nhiên lại không thể để người ngoài biết được hành vi vụng trộm của mình.
Trước mặt những người ngoài này, hay là kiếp trước bao gồm cả Trần Kính Tông, lúc ấy hắn để con gà quay thơm nức mũi trước mặt nàng, nàng thèm lắm, nhưng vì sĩ diện nên dù cho thèm đến mấy nàng cũng kiềm chế được bản thân không ăn.
Bây giờ, nàng xem Trần Kính Tông là người của mình, nên mới không để ý việc thể hiện tính cách thật của mình trước mặt hắn.
Một câu nói, lại làm La Ngọc Yến đỏ hết cả mặt.
Nếu là chị em dâu trong thân phận khác, La Ngọc Yến nhất định sẽ nói vòng nói vo, chọc ngoáy, chế nhạo người khác cho hả giận. Nhưng Hoa Dương lại là công chúa được yêu thương nhất trong triều, đến cả công chúa Nam Khang được hoàng thượng sủng ái còn bị Hoa Dương phân phó cung nữ vả miệng, cả vị Quý phi nương nương ở bên cạnh hoàng thượng nói bóng nói gió cũng chẳng làm được gì Hoa Dương. Nàng ta chỉ là một thiên kim của phủ hầu tước bé nhỏ, nào dám lấy trứng chọi đá với Hoa Dương.
“Ài, người ta nói mang thai ngốc đến ba năm, là ta suy nghĩ không thấu đáo, mong công chúa thứ lỗi.”
Không những không thể cãi lại mà La Ngọc Yến còn phải rũ mắt xin lỗi.
Hoa Dương mỉm cười thân thiện: “Tam tẩu khách khí rồi, ma ma nấu ăn mất nhiều thời gian, Tam tẩu cứ về trước rồi đợi sau, sau này cứ để ma ma trực tiếp đến đây, Tam tẩu vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần phải khách sáo với ta.”
Người ta đã ra lệnh tiễn khách, La Ngọc Yến đành phải quay về.
Hoa Dương đi đến gian phụ ở phía Đông.
Trần Kính Tông thoải mái dựa trên sập, tay cầm cuốn sách mà Hoa Dương đã đọc trước đó.
“Trả lại cho ta.” Hoa Dương đến bên cạnh hắn đòi lại đồ.
Trần Kính Tông để quyển sách lên tay nàng nhưng lại không bỏ tay ra: “Ta không giỏi võ nghệ?”
Hoa Dương: “Ta không nói thế, chẳng lẽ nói ngươi săn bắt rất giỏi, bảo nàng ta không cần thành tâm cảm kích ngươi?”
Trần Kính Tông nhìn đôi môi như cánh hoa của nàng rồi buông tay.
Hắn chiếm lấy phòng phụ, Hoa Dương bèn đi vào phòng trong.
Kết quả, nàng vừa mới ngồi lên giường thì Trần Kính Tông cũng đi theo vào, kiêu ngạo ngồi đối diện với nàng.
Hoa Dương ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi hắn có việc gì.
Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ bị cành cây hòe rậm rạp che khuất, nhưng những tia nắng vẫn đủ sáng để chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nà của nàng, tựa như viên ngọc đẹp nhất thế giới cũng không bằng khuôn mặt đẹp đẽ này.
Trong đầu Trần Kính Tông bất chợt nhớ đến khung cảnh nàng với mái tóc đen bù xù, hai má ửng hồng, nhưng trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc: “Chỉ ăn mỗi gà với cá sẽ ngán, hôm nào ta mang đồ săn được lên trấn, đổi ít thịt lợn, thịt vịt.”
Hoa Dương tiếp tục đọc sách, ậm à ậm ừ nói: “Tùy ngươi, đừng để người khác nhận ra là được.”
Trần Kính Tông: “Ừ”
Hoa Dương đọc được hai dòng chữ, ngẩng đầu lên, bắt gặp cặp mắt đang quang minh chính đại nhìn vào mắt nàng, đôi mắt đen âm trầm chăm chú nhìn nàng như muốn bốc lửa.
Cả hai kiếp, duy chỉ có Trần Kính Tông là người dám dùng ánh mắt này nhìn nàng, trừ những người là hoàng thân quốc thích, những nam tử khác đến nhìn thẳng vào nàng cũng không dám.
“Không có việc gì thì ra ngoài đi.”
Hoa Dương trừng mắt nhìn lại.
Trần Kính Tông: “Đi đâu? Ma ma bên cạnh Tam tẩu vẫn còn ở phòng bếp, để bà ta nhìn thấy ta đến gian phụ phía Đông, không biết lại âm thầm bịa đặt chúng ta như thế nào.”
Hoa Dương: “Vậy thì sang gian phụ ở đi.”
Trần Kính Tông: “Tại sao nhất định phải ra ngoài. Nàng xem của nàng, ta xem của ta, không ai làm phiền đến ai.”
Hoa Dương cảm thấy ánh mắt của hắn đang làm phiền nàng, cảm giác như bên cạnh xuất hiện thêm một con sói hoang, ai mà tập trung đọc sách được chứ?
“Không phải ngươi thích vào núi à? Còn có cả một buổi chiều cơ, ngươi có thể đi tiếp.”
“Mệt rồi, không muốn đi.”
Hoa Dương: …
Nàng cầm quyển sách ra ngoài, bảo nha hoàn kê ghế dưới bóng cây, mãn nguyện nằm lên, thế nhưng vừa mở mắt, lại nhìn thấy Trần Kính Tông ngồi bên cửa sổ, hướng mặt về phía nàng.
Ngay khi Hoa Dương định dùng sách che mặt mình lại thì Trần Kính Tông đã bỏ đi.
Hoa Dương đột nhiên thoải mái hơn hẳn.
Tháng tư kết thúc, cũng là lúc Tết Đoan Ngọ đến gần.
Các hộ gia đình giàu có đón Tết Đoan Ngọ theo đủ kiểu, có thể là nuôi một đội thuyền rồng để thi đấu trên sông, hoặc là mời một gánh nhạc về nhà để hát nhạc kịch, cả gia đình lớn nhỏ đều quây quần vui vẻ.
Tết Đoan Ngọ năm nay ở Trần gia định sẵn là sẽ lạnh lẽo, nhưng vẫn phải tụ họp một chỗ để cùng ăn bữa cơm.
Nhà chính phái một nha hoàn sang chuyển lời, sau khi nha hoàn rời đi, Trần Kính Tông quay sang nói chuyện với Hoa Dương đang có vẻ không mấy quan tâm lắm: “Lần này định nói cảm thấy khó chịu ở đâu?”
Lúc lão thái thái mất, ở Trần phủ có biết bao nhiêu là việc.
Ví dụ như là khách đến viếng chẳng hạn, hay là người nhà mình đến trông linh cữu, Hoa Dương đều không xuất hiện, chỉ ở hôm làm lễ tang thắp cho lão thái thái nén hương, ngày hạ táng thì đi tiễn quan tài.
Nhưng cho dù là người Trần gia hay là những vị khách đến phúng viếng và cả những bách tính đứng xem lễ cũng cảm thấy một công chúa cao quý thì nên như vậy.
Bản thân Trần Kính Tông cũng ghét phải ứng phó với người nhà, cho nên cũng hiểu cho Hoa Dương tại sao lại né tránh như vậy.
Nhưng dù sao thì vẫn phải nể mặt người khác, muốn trốn tránh thì phải tìm lý do.
Hoa Dương nhướn mày, nhìn hắn: “Không thoải mái cái gì?’’
Trần Kính Tông: “Nàng không đến dự gia yến….”
Hoa Dương: “Ai nói ta không đi.”
Đừng nói là Trần Kính Tông, ngay cả Triều Vân cũng kinh ngạc nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Hoa Dương tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn cắm trong bình.
Những bông mẫu đơn này đều là hàng tốt, có thể là do được cấy ghép nên thời kỳ nở hoa muộn, mấy ngày nay mới bắt đầu nở hoa.
Bông hoa mẫu đơn màu hồng to bằng cái bát, những cánh hoa xếp chồng lên nhau, mỏng tựa như gấm.
Hoa Dương nhìn những bông hoa này lại nhớ đến những bộ y phục sặc sỡ mà nàng để lại ở kinh thành, rất nhiều bộ được làm theo theo màu sắc của các loại hoa mẫu đơn, khi đặt chúng giữa những bông hoa thì không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Trong mắt Trần Kính Tông, nàng đẹp hơn những bông mẫu đơn kia nhiều, nhưng bây giờ hắn rất tò mò, không biết rốt cuộc là nàng nghĩ như thế nào.
“Mấy cái gia yến kiểu này trước giờ nàng đều không thích tham gia, lần này sao lại muốn đến?”
Trần Kính Tông đến bên cạnh nàng hỏi.
Hoa Dương không thể cho hắn bất kỳ lý do nào, chỉ có thể ra vẻ ương bướng của công chúa: “Muốn đi thì đi thôi, làm sao, không được à?”
Trần Kính Tông: …
Hắn thì có gì mà không được, ngược lại là mấy lão già kia mới là người khổ.
Đổi lại là một đứa con “hiểu chuyện” khác thì chắc chắn đã đi báo tin cho phụ mẫu để bọn họ có thể chuẩn bị tiếp đãi cô con dâu là công chúa này, thế nhưng Trần Kính Tông lại không phải là đứa con “hiểu chuyện” như thế.
Sáng sớm ngày mùng năm Tết, các phòng trong Trần gia đều tụ tập tại nhà chính ở Đạm Viễn Đường.
Hai vợ chồng Trần Đình Giám và Tôn thị đến sớm nhất.
Hai nhà Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cùng với một nhà năm người của Trần Đình Thực ở Đông viện cũng đến ngay sau đó.
Trần Đình Giám ngồi nói chuyện với đệ đệ là Trần Đình Thực.
Bên cạnh Tôn thị là hai đứa cháu ngoan Nhị lang và Tam lang, nên cho dù là muốn tiếp đãi đệ muội Tề thị cũng khó tránh khỏi bị hai đứa cháu lấy mất sự chú ý.
Thật ra Tề thị ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì lại không vui, nếu như bà ta cũng là quan phu nhân, Tôn thị sẽ dám bạc đãi bà ta như thế sao?
Bà ta âm thầm liếc Trần Đình Giám một cái, nghĩ đến thân phận các lão của ông, chỉ cảm thấy bộ râu dài kia càng nhìn càng thấy tao nhã, Trần Đình Thực ở trước mặt ông không khác gì một người nông dân.
Tề thị ngưỡng mộ mấy nam nhân của phòng lớn, con trai của bà là Trần Kế Tông lén nhìn Du Tú và La Ngọc Yến mấy lần, chỉ cảm thấy hai vị đường tẩu chỗ nào cũng tốt hơn thê tử của hắn ta.
“Tổ mẫu, con đói rồi.”
Giọng nói trong trẻo của Tam lang vang lên trong đại sảnh, sau đó mọi người đều im lặng.
Tam lang mới ba tuổi, không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, chỉ nhìn tổ mẫu với ánh mắt đầy mong đợi.
Tiểu thiếu gia ăn đồ ngon ở kinh thành toàn, sau khi về nhà cũ ngày ngày ăn cơm canh đạm bạc, khó khăn lắm mới được bữa có bánh chưng, Tam lang vô cùng mong chờ.
Tôn thị đang định dỗ cháu trai, nha hoàn ở bên ngoài với vẻ mặt ba phần vui vẻ bảy phần kinh ngạc chạy vào báo tin: “Lão gia, lão phu nhân, Tứ gia với công chúa đến rồi.”
Trần Đình Giám là người đầu tiên đứng dậy.
Nói thật lòng, lúc ở kinh thành, dường như ngày nào ông cũng được gặp Hoàng thượng, tiểu Thái tử lại là học trò của ông, đã từng gặp qua hai người tôn quý nhất trên thế gian này, từ lâu Trần Đình Giám đã có thể hành động thoải mái trước bất kỳ một hoàng thân quốc thích nào, thậm chí còn đã từng nghiêm khắc khiển trách Thái tử rồi.
Nhưng ông lại không có kinh nghiệm tiếp đãi công chúa, hơn nữa đây còn là vị công chúa được sủng ái nhất trong cung, lại còn là con dâu của ông nữa.
Trần gia cũng không phải là thế gia, đến gia tộc có tri thức cũng không phải, phải bắt đầu từ thời của cha con hai người mới có công danh, được làm quan lớn.
Trần Đình Giám cũng không phải là người hay xu nịnh, cũng không sợ công chúa mách với hoàng thượng là Trần gia bất kính với nàng , mà chỉ sợ nhà mình thật sự tiếp đãi nàng không chu đáo, để công chúa cành vàng lá ngọc phải chịu ủy khuất.
Giống như đóa mẫu đơn tôn quý nhất trên thế gian này được cấy vào Trần gia, Trần Đình Giám nào dám chăm sóc sơ sài, lãng phí của trời.
Nếu Lão Tứ có chút tiền đồ, có thể giữ được trái tim công chúa, khiến cho công chúa vui vẻ thì cũng tốt, nhưng mà cái đức tính của nó như vậy, con trai ông làm công chúa phải chịu ấm ức, người làm phụ thân như ông lại càng phải bù đắp nhiều hơn nữa.
Mấy người Tôn thị, Trần Đình Thực chỉ mới đứng dậy theo Trần Đình Giám thì ông đã đi ra ngoài rồi, vừa nhìn thấy công chúa đang nhàn nhã đi bên cạnh con trai mình, Trần Đình Giám đã cúi người chào từ xa.
Hoa Dương nhìn chăm chú người cha chồng mặc bộ đồ màu trắng đang đứng dưới mái hiên nhà.
Từ trước khi gả cho Trần Kính Tông, nàng đã rất quen thuộc với vị cha chồng này rồi.
Nàng đã từng nhìn thấy ông ở trước mặt phụ hoàng, ông điềm tĩnh, ung dung, chỉ với dăm ba câu nói đã có kế để trị vì thiên hạ, nàng cũng từng bướng bỉnh đi nghe ông giảng bài cho đệ đệ, trích dẫn điển tích, hạ bút thành văn.
Một vị các lão giỏi như vậy, con trai của ông chắc cũng sẽ tựa như ngọc quý của thế gian.
Có thể nói, Hoa Dương vui vẻ phối hợp theo hôn ước của phụ hoàng, mẫu hậu ban cho nàng, một nửa là vì nhìn trúng nhan sắc của Trần Kính Tông, một phần là vì nàng rất khâm phục người cha chồng này.
Kiếp trước, nàng còn chẳng thể nhìn mặt người cha chồng này lần cuối cùng, nhưng lại tận mắt nhìn thấy người nhà của ông mắc phải hàm oan.
Người vì triều đình, vì bách tính mà vất vả bao năm, vậy mà triều đình lại phụ lòng người.
Là một nữ nhi thuộc hoàng thất, nàng cảm thấy thật hổ thẹn.
“Phụ thân miễn lễ, đều là người một nhà cả, sau này phụ thân đừng khách sáo như vậy nữa.”
Hoa Dương nhanh nhẹn bước đến, giọng nói ôn hòa.
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng, nàng chính là như thế, ở trước mặt phụ thân, đại ca, tam ca đều dịu dàng đằm thắm, chỉ có ở trước mặt hắn là mặt nặng mày nhẹ.
Trần Đình Giám đứng thẳng dậy nhưng vẫn hơi cúi đầu để tránh nhìn thẳng vào vị công chúa ở trước mắt, chỉ làm một động tác mời vào với nàng.
Bên trong, người Trần gia tự ý thức được rằng nên di chuyển sang hai bên.
Hoa Dương mỉm cười đi vào bên trong, ánh mắt lần lượt lướt qua mẹ chồng và mấy người Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, rồi mới quay sang nhìn người nhà của Trần Đình Thực.
Trần Đình Thực cúi đầu rất thấp.
Tề thị nhanh chóng liếc nhìn qua công chúa, rõ ràng chỉ là một tiểu phu nhân mới có mười tám tuổi, nhưng ánh mắt nghiêm nghị đến mức làm bà ta nhanh chóng tránh né.
Trần Kế Tông cũng muốn nhìn trộm, bởi vì cho dù công chúa dọn đến đây ở đã lâu, nhưng hắn ta vẫn chưa được nhìn mặt công chúa lần nào.
Nhưng đến khi hắn ta nhìn rõ công chúa trông như thế nào rồi, Trần Kế Tông lại biến thành thanh gỗ bị nghẹo đầu, phải đến lúc Trần Kính Tông đi qua đạp vào chân của hắn ta, Trần Kế Tông mới hoàn hồn, nhanh chân chạy tới chỗ mẹ.
Tề thị tức giận với cái đạp không một chút nể mặt nào của Trần Kính Tông nhưng lại chẳng thể làm gì.
Trần Đình Giám quay sang nhìn nhị đệ Trần Đình Thực một cách mơ hồ.
Ánh mắt này không còn là sự quan tâm của một người huynh trưởng dành cho đệ đệ mà chứa đựng sự quyền uy của một các lão.
Trần Đình Thực liên tục lau mồ hôi, quyết định khi quay về nhất định phải đánh cho thằng con không có tiền đồ này một trận, ngày thường háo sắc thì cũng thôi đi, thế mà lại dám có vọng tưởng xấu xa với công chúa, nó còn cần cái mạng này nữa không vậy?