Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 29

Trước Sau

break

Sau khi Tương Vương đến Trần trạch, Trần trạch lại khôi phục đóng chặt cửa lớn, chỉ có hạ nhân thỉnh thoảng ra vào để sinh hoạt túc trực bên linh cữu.

Thiếu đi mối đe dọa có thể sẽ trả thù Tứ Nghi Đường là Trần Kế Tông, Trần Kính Tông cũng yên tâm tiếp tục trèo tường ra ngoài săn bắn.

Mùa thu trên núi trái lại nhiều thịt thú rừng hơn, có táo rừng đỏ chói căng tròn, hạt to thịt ít lại chua ngọt ngon miệng, có hạt dẻ chắc nịch sáng bóng, bóc vỏ cứng bên ngoài phơi khô rồi cho vào nồi sên với đường, mềm mại ngọt thanh, hoặc là hầm cùng gà rừng, thịt ngon canh ngọt.

Kiếp trước Hoa Dương chán ăn, cho dù mỗi ngày đều giam trong Tứ Nghi Đường rất ít vận động, người cũng gầy gò.

Bây giờ được Trần Kính Tông lén lút cho ăn đủ loại thịt thú rừng mấy tháng, khi thời tiết lạnh dần Triều Vân lấy ra một bộ tang phục gấm trắng đầu xuân mới cắt may dựa theo dáng người của nàng, sau khi Hoa Dương mặc vào, thì cảm thấy cánh tay, vạt áo hai chỗ đó có cảm giác rất bó chật.

Hoa Dương hơi nhíu mày, nàng đi đến trước tấm kính Tây Dương cao cỡ nửa người mà nàng mang theo từ Kinh thành đến.

Trong mặt gương phản chiếu rõ ràng nửa người trên của nàng.

Cổ trắng như tuyết, đôi má hơi hồng.

“Nàng lại trắng như vậy…”

Giọng nói có vẻ nghiêm túc thực ra lại trêu ghẹo của Trần Kính Tông lại lần nữa vang lên bên tai, Hoa Dương tận lực không suy nghĩ mình trắng thì có liên quan gì với sự háo sắc của hắn. Nàng dựa vào gần gương, giơ tay sờ mặt, lại sờ cằm, không vui lắm hỏi Triều Vân: “Ta béo hơn nhiều so với trước khi xuất giá phải không?”

Vốn dĩ nàng không phải mỹ nhân gầy yếu, thuộc kiểu tương đối đầy đặn, các hoàng thân tôn phụ đều khen nàng sinh ra ung dung hào hoa giống như mẫu đơn, Hoa Dương cũng rất thích mình như vậy.

Nhưng đầy đặn là một kiểu đẹp, béo lại là một loại dáng vẻ khác.

Đều trách thời gian chịu tang này, vừa không thể đeo quá nhiều trang sức châu báu, lại không thể mặc xiêm y đẹp đẽ sặc sỡ, ngay cả soi gương tự ngắm mình thôi nàng cũng không hứng thú.

Triều Vân rất muốn dỗ Công chúa vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ ngực của Công chúa bị vạt áo bó chặt càng thêm rõ ràng gần như muốn nhảy ra, Triều Vân tự biết nói dối Công chúa cũng sẽ không tin, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Hình như, là hơi mập lên một chút, nhưng chỉ là hơi, nếu như không phải lấy trang phục mùa thu ra, nô tỳ cũng không phát hiện ra, hơn nữa thật sự chỉ là một chút, xiêm y sửa đổi đơn giản một chút là có thể mặc được.”

Hoa Dương nhếch khoé miệng, cố tình thu cằm lại, vừa vì còn chưa béo đến mức có hai cái cằm mà thở phào, lại âm thầm quyết định thay đổi.

Hoàng hôn, Trần Kính Tông trở về, buổi chiều hắn lại đi đến một trấn khác, mang về một cái giò lớn.

Phù Thúy Đường bên kia, từ khi La Ngọc Yến sinh nữ nhi, cũng không có đến bên này lấy thịt nữa, hơn nữa Nhị Lang Tam Lang đã sớm xả tang, có thể ăn món mặn, Tôn thị còn cố tình tăng thêm phân lượng, đây chính là lén lút cho tức phụ ăn để bồi dưỡng cơ thể.

Trần Kính Tông đưa chân giò đến phòng bếp, dặn dò Triều Nguyệt kho tàu, hắn tự đi xách nước tắm gội.

Hắn tắm rất nhanh, mặc xong y phục ra ngoài, nhìn thấy Triều Vân bước vào từ bên ngoài, trên mặt tươi cười, trong tay cầm một quả cầu cắm lông gà rừng.

“Phò mã.”

Nhìn thấy hắn, Triều Vân vội vàng hành lễ.

Trần Kính Tông: “Ngươi tự làm sao?”

Triều Vân gật đầu, trước đây Phò mã gia mang gà rừng về, lông đuôi của chúng đều rất đẹp, Triều Nguyệt phụ trách giết gà đã giữ lại mấy sợi đẹp nhất, tích lũy rất nhiều, đúng lúc phát huy công dụng.

Trần Kính Tông suy đoán hỏi: “Công chúa muốn chơi?”

Triều Vân lại gật đầu.

Trần Kính Tông không nói gì nữa, ngồi xuống ghế uống trà.

Triều Vân cầm quả cầu đi vào không lâu, Hoa Dương đi ra, cũng không nhìn Trần Kính Tông, cầm quả cầu muốn đi ra sân đá.

Trần Kính Tông gọi nàng lại: “Đá ở nhà chính đi, ở bên ngoài lỡ như quả cầu bay cao bị chủ trạch bên kia nhìn thấy, lão đầu không còn coi nàng là tức phụ hiếu thuận nữa thì làm sao đây?”

Nếu nàng xem chuyện đối đãi không ra gì với lão đầu giống như đối với hắn, thì đá ở đâu cũng không liên quan, vấn đề là ánh mắt nàng nhìn lão đầu...

Khi Hoa Dương quay đầu, đúng lúc chạm phải vẻ mỉa mai trên mặt hắn.

Thực ra không cần nhìn mặt, chỉ lời nhắc nhở vừa nãy của hắn đã kỳ quái.

Hoa Dương liếc nhìn hắn, nhưng cũng không đi ra nữa, sai sử Trần Kính Tông nói: “Chàng chuyển bàn ăn ra trước đi.”

Miệng Trần Kính Tông không trung thực, bảo hắn làm việc hắn cũng không keo kiệt, hai tay nắm lấy một bên bàn, nhẹ nhàng bê sang bên cạnh.

Chỗ giữa nhà chính trở nên rộng hơn, Hoa Dương vận động tay chân một chút, một tay nâng tà váy rườm rà lên, thế này thì có thể đá cầu.

Nàng muốn tăng cường vận động để giảm bớt thịt béo lên, khi đá cầu thì toàn tâm toàn ý.

Trần Kính Tông khoanh hay tay trước ngực đứng ở một bên, vừa bắt đầu còn nhìn quả cầu bay lên bay xuống bay tới bay lui, nhìn lại nhìn ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hồng hào của Hoa Dương, lại chuyển xuống dưới.

Lâu lắm rồi Hoa Dương không đá cầu, điều khiển không tốt lắm, quả cầu bay khắp nơi, bóng dáng của nàng cũng chuyển động khắp nơi.

Lại lần di chuyển đến bên Trần Kính Tông, phò mã gia thon dài thẳng tắp đúng là khó khiến người ta xem nhẹ được, Hoa Dương phân tâm liếc nhìn, thì thấy đôi mắt của Trần Kính Tông đang chăm chú nhìn nàng...

Trên mặt bùng lên hai ngọn lửa, Hoa Dương cầm quả cầu lên, thẹn quá hoá giận ném về phía hắn!

Trần Kính Tông bắt được quả cầu, nhìn bóng dáng nàng bước nhanh về phòng ngủ, mỉm cười.

“Cất đi, nên ăn cơm rồi.” Hắn ném quả cầu cho Triều Vân đang không biết xảy ra cái gì.

Thực ra Triều Vân biết, chắc chắn là Công chúa lơ là luyện tập nên đá không quen, mà Phò mã lại ở bên kia chế nhạo, khiến Công chúa tức giận!

Nàng ta đi lau quả cầu, Trần Kính Tông chuyển bàn ăn về chỗ cũ, nghĩ đến chân giò không nấu xong nhanh như vậy, Trần Kính Tông lại đi vào phòng ngủ.

Hoa Dương ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn hắn, nàng cầm lấy thoại bản trên bàn, mặt không biểu cảm cụp mắt.

Vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ có hai má là còn ửng hồng.

“Ta còn cho rằng chỉ có nữ hài tử nhà dân chúng mới thích chơi cái này, thì ra Công chúa cũng là một cao thủ, bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng, cứ như tuyết yến bay lượn.”

Trần Kính Tông ngồi đối diện nàng, nịnh nọt nói.

Hoa Dương cắn răng.

Tuyết yến bay lượn là từ hay, nhưng nói ra từ miệng Trần Kính Tông, thì dường như mang theo hàm ý khác.

Cầu thì sau này vẫn phải đá, nhưng nhất định không thể để Trần Kính Tông đứng nhìn.

“Đang tốt đẹp sao đột nhiên muốn đá cầu?” Trần Kính Tông lại hỏi.

Đương nhiên Hoa Dương sẽ không nói lý do cho hắn.

Nàng nhìn mấy dòng chữ, nhận ra Trần Kính Tông bên kia quá yên tĩnh, nàng nghi ngờ mắt của hắn có phải lại không trung thực không, bèn ngước mắt lên nhìn.

Trần Kính Tông ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, dường như đang chợp mắt.

Trần gia nhiều văn nhân, hắn lại là kiểu anh tuấn gần như ác liệt, cũng chỉ có nhắm mắt lại, mới che giấu sự sắc bén, lộ ra chút dịu dàng mà nam nhân Trần gia nào cũng có.

“Mệt rồi?”

Hoa Dương hỏi, dù sao chạy bên ngoài cả ngày, nếu như hắn mệt, nàng sẽ thúc giục phòng bếp mau chóng bưng cơm tối lên.

Trần Kính Tông lắc đầu: “Không có, ta đang suy nghĩ chuyện này.”

Hoa Dương: “Nghĩ gì?”

Trần Kính Tông mở mắt, nhìn về phía nàng.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Hoa Dương nảy sinh cảnh giác, trừng hắn nói: “Nếu chàng dám ăn nói bậy bạ nữa, thì tối nay ngủ dưới đất.”

Mặt Trần Kính Tông lộ vẻ bất đắc dĩ, dựa vào lưng ghế, tiếp tục chợp mắt.

Thế này cũng chứng minh, vừa nãy hắn nghĩ thực sự không phải chuyện đứng đắn gì!

Hoa Dương cầm sách đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ dần tối.

Cơm tối đã nấu xong rồi, Triều Nguyệt như tên trộm bưng một đĩa đậy nắp lên, dặn dò các chủ tử đợi nàng ta lui xuống hãy mở ra.

Mấy món khác cũng bày xong, Triều Vân Triều Nguyệt cùng cáo lui, đóng cửa lại từ bên ngoài.

Trần Kính Tông mở nắp ra, hiện ra một đĩa chân giò được nấu đến đỏ bóng, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Hoa Dương: “…”

Trần Kính Tông cầm đũa lên, chỉ thấy chân giò kia nấu đến mềm nhũn nát nhừ, gần như không cần dùng sức đã bị hắn gắp một miếng.

“Miếng này ngon nhất, cho nàng.” Trần Kính Tông nói, muốn gắp thịt sang bên chỗ nàng.

Hoa Dương lập tức dùng tay che miệng bát lại, lạnh nhạt nói: “Ăn đi ăn lại đều là những thứ này, ta đã ăn chán rồi, gần đây ta chỉ muốn ăn chay.”

Trần Kính Tông ngơ ngác.

Hoa Dương cầm đũa lên, gắp một món chay khác.

“Thật sự không muốn?” Trần Kính Tông giơ cao đũa.

Hoa Dương không chút động lòng.

Trần Kính Tông tự mình ăn.

Một đĩa chân giò ăn hơn nửa giờ, Trần Kính Tông lại hỏi nàng một lần nữa, Hoa Dương vẫn không ăn.

Trần Kính Tông không khách sáo nữa.

Trong lòng Hoa Dương thèm, nhưng nàng không muốn mập thêm.

Súc miệng xong, Hoa Dương dặn dò Triều Vân: “Người mang theo đèn lồng, đi dạo hoa viên với ta.”

Trần Kính Tông: “Trời đã tối rồi.”

Hoa Dương không để ý đến hắn.

Triều Vân thắp đèn lồng, đèn lông lại bị Trần Kính Tông giành lấy.

Hoa Dương chỉ muốn vận động cơ thể, ai đi theo đều giống nhau, chỉ là khi ở với Trần Kính Tông, nàng cảnh cáo hắn đừng không biết giữ mồm miệng. Trong phòng hắn nói lung tung cũng thôi đi, ở bên ngoài lỡ như bị người khác nghe thấy thì phải làm sao?

Trần Kính Tông im lặng cầm đèn lồng.

Hoa viên nằm ngay đằng sau Tứ Nghi Đường, lúc này yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ ra cũng không có bóng dáng ai khác.

Hoa Dương bắt đầu đi vòng quanh trong hoa viên.

Đến vòng thứ ba, Trần Kính Tông đột nhiên hỏi: “Vừa đá cầu, vừa không ăn thịt, chẳng lẽ nàng cảm thấy mình mập lên?”

Hoa Dương cố tình nói: “Nói chuyện vô căn cứ, mẫu hậu nói ta đẹp tự nhiên, ăn thế nào cũng sẽ không mập.”

Trần Kính Tông: “Nếu như không mập lên, vậy nàng giày vò gì?”

Hoa Dương: “…”

Nàng chỉ muốn thăm dò Trần Kính Tông có phát hiện nàng mập lên không, kết quả vậy mà hắn không thừa dịp châm chọc, trái lại trợn mắt nói dối.

Trong đầu hiện ra ánh mắt người này nhìn nàng, hiện ra đôi tay dán vào nàng lưu luyến không chịu buông ra trong đêm, Hoa Dương còn gì không hiểu?

“Ta tình nguyện giày vò.”

Sự giày vò này, vậy mà Hoa Dương đã đi dạo quanh trong hoa viên gần nửa tiếng, bởi vì đi giày thêu đế mềm, đế giày quá mỏng, chân đi mỏi rồi.

Lúc đầu Trần Kính Tông còn đi cùng nàng, sau đó ngồi trên ghế đá ở giữa hoa viên, ánh mắt dõi theo nàng.

Hoa Dương thực sự không đi nổi nữa, vòng đến ngã rẽ dẫn tới Tứ Nghi Đường, nàng cũng không quan tâm đến Trần Kính Tông, tự ý rời đi.

Trần Kính Tông cầm đèn lồng lên đuổi theo.

Trong phong tắm đã chuẩn bị sẵn nước, Hoa Dương nghỉ ngơi một lát, hơi thở ổn định lại mới đi tắm gội, mặc dù mệt mỏi nhưng lại cực kỳ thỏa mãn, chỉ cần nàng kiên trì như vậy, không sợ không gầy lại được.

Đợi nàng tắm xong trở lại phòng ngủ, Trần Kính Tông đã nằm trên giường.

Hoa Dương nhìn mặt đất, phát hiện một ít vết nước là biết hắn đã rửa chân.

Tắt đèn, Hoa Dương trèo lên giường, bởi vì Trần Kính Tông luôn không trung thực, cho nên hai người đi ngủ vẫn luôn dùng chăn riêng.

Hoa Dương mệt mỏi, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Giọng của Trần Kính Tông đột nhiên truyền từ phía sau lưng đến: “Gần đây nàng thực sự mập lên bảy tám cân, nhưng ta cảm thấy đầy đặn vừa phải, thực sự không cần giảm.”

Hoa Dương chỉ nghe thấy “bảy tám cân”!

Hắn là võ phu, bình thường nghịch đao múa thương, chắc chắn có thể phán đoán được tám chín phần trọng lượng trong tay.

Có những đêm, Trần Kính Tông hoặc ôm nàng ngồi lên trên đùi, hoặc kéo nàng ôm vào trong lòng, những cơ hội này đã cho hắn ước lượng được trọng lượng của nàng.

“Ta không quan tâm chàng nghĩ thế nào, ta muốn trở lại dáng vẻ trước đây.” Hoa Dương thản nhiên nói: "Lần sau chàng thấy ta béo lên mà không nhắc nhở, bị ta biết được, sau này chàng đừng mong được chạm vào ta.”

Trần Kính Tông: “…”

Không phải chỉ là béo lên bảy tám cân, nói đến mức nghiêm trọng như vậy, cứ như hắn đang trơ mắt nhìn nàng bệnh tình nguy kịch vậy.

Hắn thực sự càng thích cơ thể bây giờ của nàng, chỉ là, nghĩ đến Công chúa yếu ớt thà rằng đi bộ nửa giờ cũng muốn ốm lại như cũ, Trần Kính Tông thở dài, vén chăn lên, nói với nàng: “Nàng lại đây.”

Hoa Dương nhíu mày: “Làm gì?”

Trần Kính Tông vỗ ngực: “Nằm lên đây, để ta ước lượng nàng tối nay đi lâu như vậy, giảm được mấy lạng.”

Hoa Dương:…

Nàng thực sự muốn biết hiệu quả của việc vận động tối nay, hơn nữa ngoại trừ Trần Kính Tông, nàng không có cách đo lường khác.

“Chàng đi xuống, ôm ta đi mấy bước cũng có thể biết.” Hoa Dương ngồi dậy chỉ huy nói, nằm xuống thật, không khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Trần Kính Tông mặc trung y đứng bên giường.

Hoa Dương dịch qua.

Trần Kính Tông một tay đỡ lưng nàng, một tay ôm khuỷu gối của nàng, sải bước một vòng trong phòng ngủ, nghiêm mặt nói: “So với lần trước ôm nàng, giảm được khoảng một lạng.”

Hoa Dương:…

Sao cảm giác hắn đang lừa người vậy?


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc