Trời lạnh rồi, ánh nắng lại đẹp, sáng rực rỡ chiếu lên người, ấm áp dễ chịu, còn không cần lo lắng sẽ bị cháy nắng.
Khoá học buổi chiều kết thúc, Uyển Nghi dẫn theo ba đệ đệ đến hoa viên.
Đại Lang và Nhị Lang đều năm tuổi, sinh thần sớm hơn một chút, Tam Lang nhỏ hơn các ca ca hai tuổi, thân hình cường tráng, vừa nhìn là biết khoẻ mạnh.
Trong hoa viên nhỏ, Uyển Nghi liếc mắt là đã nhìn thấy Công chúa đang ngồi bên bàn đá, vui vẻ chạy tới: "Tứ thẩm, người cũng ở đây à!"
Hoa Dương mỉm cười nhìn chất nữ này.
Trần Bá Tông thì điềm đạm cẩn trọng, nho nhã lễ độ lại nói năng thận trọng, Du Tú thì cẩn thận tỉ mỉ, có vẻ hơi chất phác, có phụ mẫu như vậy, Uyển Nghi lại khôn khéo rất sáng sủa, như một mặt trời nhỏ ấm áp, rất được mọi người yêu thích.
"Ta đến ngắm phong, nhân tiện phơi nắng, suốt ngày luẩn quẩn ở trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe."
Hoa Dương chỉ vào hai cây phong đầy lá đỏ cách đó không xa, đương nhiên sẽ không nói với bọn trẻ, nàng vừa mới đi tản bộ quanh đây để dốc lòng giảm cân.
"Tứ Thẩm ngồi ở đây, đẹp hơn lá phong nhiều." Uyển Nghi ngọt ngào nói.
Hoa Dương nhéo cái mũi nhỏ của cô bé.
Tam Lang bé nhất, đang muốn đến chơi, cậu bé chạy đến khoảng đất trống lớn nhất trong hoa viên, nhảy nhót thúc giục ca ca tỷ tỷ: "Mau tới đây đi, chốc nữa là trời tối rồi!"
Uyển Nghi giải thích nói với Công chúa: "Tam Lang muốn chơi nhảy dây, bám lấy chúng con rất lâu rồi."
Hoa Dương chú ý đến Nhị Lang cầm một sợi dây dài trong tay, cười nói: "Vậy mau đi đi, ta ở đây nhìn các con chơi."
Bọn trẻ bèn chạy đi.
Đại Lang và Nhị Lang mỗi người cầm một đầu dây, để Uyển Nghi và Tam Lang nhảy trước.
Dáng người Uyển Nghi uyển chuyển, còn Tam Lang thì rắn chắc, nhảy rất cao.
Hoa Dương nhìn không chớp mắt.
Triều Vân tiến lại gần: "Công chúa có muốn qua chơi không? Lúc nhỏ người cũng thích chơi những trò này."
Hơn nữa so với việc không ngừng đi bộ vòng quanh, nhảy dây càng tốn sức hơn, còn thú vị.
Hoa Dương rất động lòng, chờ khi Uyển Nghi nhiệt tình chạy lại đây mời nàng cùng chơi, Hoa Dương thuận tiện đồng ý.
Triều Vân gọi Trân Nhi lại đây, để các nàng vung dây.
Hoa Dương dẫn bốn đứa nhỏ không ngừng nhảy tới nhảy lui, Tam Lang vấp ngã nhiều nhất, ngã rất buồn cười, dẫn tới một trận tiếng cười.
Trần Đình Giám và Tôn Thị ở Xuân Hoà Đường, ngay bên cạnh Tứ Nghi Đường.
Tiếng cười truyền đến từng đợt, Trần Đình Giám nhíu mày, buông quyển sách trong tay xuống, nói với Tôn thị đang ngồi trên giường thêu thùa: “Mặc dù bọn nhỏ đã xả tang, nhưng cười đùa như vậy cũng không thích hợp.”
Ông dạy bảo các nhi tử nghiêm khắc, đối với các tôn tử cũng giống như vậy.
Phần nghiêm khắc này giống như những tri thức đã in sâu vào trong tận xương tuỷ của ông, Tôn thị biết, đã không thay đổi được.
Thế nên bà cũng không nói chuyện thay bọn trẻ, gọi nha hoàn Tịch Mai đến, bảo Tịch Mai đi nói với bọn nhỏ một tiếng.
Tịch Mai lui xuống, không bao lâu đã quay lại, đi vào trong phòng, nàng ta nhìn Các lão, lại nhìn Các lão phu nhân, ngại ngùng nói: “Lão gia, lão phu nhân, Công chúa đang chơi cùng với các tiểu thiếu gia, nô tỳ chỉ lén lút liếc nhìn, không dám đi qua.”
Tôn thị nhếch khóe miệng lên, nhìn trượng phu bên cạnh bàn sách, cố tình nói: “Công chúa thế nào, Công chúa thì cũng phải giữ lễ, huống chi nàng còn đang trong tang kỳ, ngươi mau đi qua, bảo Công chúa quay về phòng chờ.”
Sao Tịch Mai coi là thật, cúi đầu, nhịn cười đến nỗi bả vai đều run lên.
Trần Đình Giám bất đắc dĩ nhìn lão thê: “Lấy Công chúa ra đùa, còn ra thể thống gì.”
Tôn thị bỏ kim chỉ xuống, Tịch Mai thấy bà định bước xuống, vội vàng đến hầu hạ mang giày.
Trần Đình Giám: “Nàng đi làm gì?”
Tôn thị: “Tịch Mai không dám nói, ta đích thân đi nói.”
Trần Đình Giám lắc đầu, tiếp tục đọc sách, không tin lão thê thật sự sẽ làm như vậy.
Tôn thị ở trong sân phơi nắng một lúc, nghe tiếng nô đùa trong hoa viên dần dần lắng xuống, bà mới chậm rãi đi qua.
Tứ Nghi Đường đưa điểm tâm tới, Hoa Dương ngồi bên cạnh bàn đá, chiêu đãi bốn đứa nhỏ.
Uyển Nghi nhìn Đại lang, nhỏ giọng nói với Công chúa: “Tứ thẩm, chúng con ra ngoài chơi, nếu bị cha của con biết được, ông ấy chắc chắn sẽ dạy dỗ chúng con.”
Hoa Dương cười: “Vậy phải làm sao?”
Uyển Nghi dí dỏm nói: “Con có thể nói là Tứ thẩm muốn xem chúng con chơi không? Người là Công chúa, phàm là việc mà người muốn làm, cha của con sẽ không dám quản.”
Hoa Dương biết tiểu cô nương thông minh, cũng đồng ý.
Tam lang vừa ăn điểm tâm vừa lén nghe, lúc này đôi mắt đen chuyển động, nói với Nhị lang: “Chúng ta quay về cũng nói như vậy.”
Nhị lang dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn đệ đệ, Đại bá phụ nghiêm khắc, cha nhà mình lại không quản bọn họ, ngay cả dây cũng là nương bảo cha tìm giúp.
“Bọn con mấy đứa nhỏ tham ăn này, lúc này không đi làm bài đi, vậy mà đến chỗ này của Công chúa xin ăn.”
Hoa Dương quay đầu, nhìn thấy mẹ chồng cười híp mắt đi đến bên này, ánh nắng ấm áp bao phủ cả người.
Nàng cười đứng dậy: “Mới ăn thôi, nương đừng hù dọa bọn nhỏ.”
Uyển Nghi gọi một tiếng tổ mẫu, nhường ghế đá của mình lại.
Tôn thị vuốt đầu chất nữ, mời tức phụ cùng ngồi xuống.
Hai má của bọn trẻ đỏ bừng, mặt của Hoa Dương càng xinh đẹp như đóa hoa.
Tôn thị giả vờ không nhận ra gì, ăn một miếng điểm tâm, đợi bọn nhỏ đi rồi, bà mới nói với Hoa Dương: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chúng ta đến Lăng Châu đã hơn nửa năm rồi, chỉ là thiệt thòi cho Công chúa, kim chi ngọc diệp, lại phải cùng với chúng ta ở trong trạch nhỏ này.”
Hoa Dương: “Nương lại khách sáo với con rồi.”
Tôn thị: “Được được được, nương nói với con những lời này không khách sáo, hôm nay là mùng 8 tháng 10, Công chúa có biết ngày mai là ngày gì không?”
Mặt Hoa Dương lộ vẻ tò mò: “Ngày gì?”
Tôn thị nhìn Tứ Nghi Đường, cười nói: “Là sinh thần của lão tứ. Thực ra nó đã lớn như vậy rồi, còn tổ chức sinh thần làm gì, ta nói với Công chúa cái này cũng không phải để con chuẩn bị gì, chỉ là bên chúng ta đây rất chú trọng đến mì trường thọ, đợi lát nữa Công chúa bảo phòng bếp nấu cho nó một bát mì, cũng không cần phải là mì trường thọ, mang đến trước mặt nó bảo nó ăn là được.”
Những đứa trẻ trong nhà, phàm là qua mười tuổi, đều sẽ không chú trọng tổ chức mừng sinh thần nữa, đêm trước ăn một bữa mì trường thọ, trưa hôm sau bảo phòng bếp làm thêm bốn món, coi như tổ chức rồi. Sau này lão Đại thành thân, có gia đình nhỏ của mình, tổ chức sinh thần đơn giản như vậy cũng không còn nữa, đôi phu thê trẻ tuỳ ý lo liệu trong sân của mình. Lão Tam, lão Tứ cũng đều như vậy, hôm nay cũng là lần cuối cùng bà nói với tức phụ Công chúa điều này.
Nếu Công chúa và lão Tứ yêu thương, nói một lần tự nhiên sẽ nhớ, không yêu thương, mỗi năm bà ấy nhắc nhở cũng chỉ khiến người ta phiền.
Đối với thê tử của lão Đại, lão Tam, Tôn thị đều làm như vậy.
Hoa Dương âm thầm buồn cười, kiếp trước mẹ chồng nhắc nhở uyển chuyển hơn bây giờ nhiều, chỉ sợ nàng không vui, kiếp này quan hệ mẹ chồng nàng dâu thân thiết, nói chuyện cũng ít câu nệ hơn.
“Nương yên tâm, con nhất định sẽ bảo phòng bếp nấu cho Phò mã bát mì trường thọ, con cũng sẽ nói với Phò mã tấm lòng này của người, chàng nghe được chắc chắn sẽ vui vẻ."
Tôn thị hừ nói: “Đừng nói với nó, lại để nó đắc ý, càng không chịu sửa cái tính khí con lừa* đó của nó.”
*驴脾气: tính khí con lừa, theo ngôn ngữ vùng Đông Bắc, ý chỉ khen tính cách của một người ngay thẳng, không toan tính người khác, bên cạnh đó còn chỉ người cứng đầu
Màn đêm bao phủ xuống, buồng phụ phía Tây bên kia truyền đến một tiếng huýt sáo.
Triều Vân đứng dưới mái hiên, nhìn Phò mã gia sải bước đi tới, nàng ta tiến lên mấy bước tiếp đón, hạ thấp giọng, vừa trách móc vừa đồng cảm nói: “Sao giờ này ngài mới quay lại, Công chúa vì đợi ngài mà chưa ăn cơm.”
Trần Kính Tông ném con mồi trong tay cho nàng ta, biết Hoa Dương ở gian thứ, Trần Kính Tông đi đến bên ngoài cửa sổ gian thứ, cách cửa sổ chạm hoa khép kín giải thích: “Thật ra ta đã về lâu rồi, chỉ là bên suối có hai hàng xóm quen biết đang giặt xiêm y, ta sợ các nàng nhận ra ta, tạm thời trốn ở trên cây, không ngờ lại chậm trễ đến bây giờ.”
Hắn cũng không muốn khiến nàng tức giận, trước đó ở trên cây, hắn đã nghĩ giả quỷ dọa hai phụ nhân không tập trung giặt xiêm y mà lại hăng say buôn chuyện kia chạy đi.
Hoa Dương đang đọc sách, nghe vậy nói: “Ta biết rồi, bảo phòng bếp nấu cơm đi, tranh thủ chưa làm xong cơm chàng đi tắm rửa trước."
Giọng nói đó trong trẻo lười biếng, như quan âm trên đài sen khép hờ mắt sai bảo đồng tử đi làm việc, lại như một đàn chim én mùa xuân ríu rít bên tai, cào nhẹ vào trong lòng người khác.
Trần Kính Tông cẩn thận nhớ lại, hình như không nghe ra sự tức giận.
Phòng bếp bên kia gọi Triều Vân đi làm việc vặt, Trần Kính Tông thuần thuật đến phòng chứa nước xách nước, vốn đã về muộn rồi, vừa mới như đi đường xa bôn ba xông vào, nàng càng thêm ghét bỏ.
Mì trường thọ đã được cán từ lâu, luộc với nước sôi một lúc là chín, Trần Kính Tông tắm cũng rất nhanh, khăn ướt lau khô nước lạnh, trên người không còn chút mùi mồ hôi nào.
Hắn không chú ý, nửa tóc khô hay chưa đã buộc lên, thay bộ y phục sạch sẽ rồi sải bước đến phòng.
Hoa Dương đi ra từ gian thứ, liếc nhìn hắn, tự ngồi xuống bàn ăn trước.
Trần Kính Tông quan sát vẻ mặt của nàng, thấy cũng không có gì khác so với trước.
Triều Nguyệt dẫn theo Châu Nhi bưng bữa tối đến.
Trời lạnh ăn mì rất bình thường, chỉ là Trần Kính Tông vừa cúi đầu, thì nhìn thấy giữa bát mì có một quả trứng trần cực kỳ đẹp, bên trái là măng khô và rau xanh, bên phải là một hàng sốt thịt bò mà hắn cố tình mua cho nàng trước đó. Thịt bò là đồ hiếm, trừ khi bò của dân chúng lân cận đột ngột chết, không thì cơ bản không thể ăn được, hơn nữa thịt bò ít mỡ, ăn vào không sợ béo.
Nhiều thịt như vậy, lại trang trí như này...
Mặc dù bên Hoa Dương cũng trang trí tương tự, chỉ là số lượng ít hơn hắn một nửa, Trần Kính Tông vẫn cảm thấy không bình thường.
Hoa Dương liếc nhìn hắn, nói: “Mẫu thân đã nói với ta, ngày mai là sinh thần của chàng, đây là mì trường thọ, mau ăn đi.”.
Ánh mắt Trần Kính Tông hơi thay đổi, dò xét nhìn nàng: “Mẫu thân bảo nàng nấu mì cho ta, nàng nấu thật sao?”
Hoa Dương: “Nếu không thì sao, ta còn keo kiệt với chàng một bữa mì trường thọ?”
Trần Kính Tông mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng nhiều thêm vài ý tứ khác, sau đó bắt đầu ăn.
Hoa Dương hơi nắm chặt đũa.
Tối nay của kiếp trước, hắn cũng liếc nhìn nàng đầy ý tứ sâu xa như vậy, Hoa Dương không hiểu, đến tối hắn đã nhào tới, dù lúc quan trọng bị nàng quát dừng lại, nửa đêm hắn vẫn như sói đói quấn lấy nàng.
Sau khi ăn xong, bên ngoài đã tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.
Sau khi các nha hoàn lui xuống, trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Trần Kính Tông quen thuộc theo cột leo lên, trước tiên luồn tay vào chăn của Hoa Dương, thăm dò sờ lưng của nàng, thấy Hoa Dương không đánh hắn cũng không chửi hắn, hắn bèn chui vào.
Mắt không nhìn thấy, hơi thở của hắn lại giống như lửa quét khắp người nàng.
Hoa Dương quay đầu, cách mấy thước nhìn ngăn kéo bàn có hình dáng mơ hồ chỗ bàn trang điểm, bên trong giấu một bình sứ nhỏ, trong bình sứ vẫn còn hai viên thuốc ngừa thai.
Đó là lúc chạng vạng tối nàng cố ý lấy ra từ trong rương, bỏ vào đó.
Kiếp trước, sinh thần của hắn cũng là ngày giỗ.
Hoa Dương không biết, khi hắn ngã xuống ở chiến trường, trước khi nhịp tim của hắn ngừng lại, đã nghĩ những gì.
Có lẽ Kính Tông nói đúng, nàng chính là tiên nữ hạ phàm, không chịu nổi khi nhìn thấy người khác đáng thương.
Hoa Dương giơ tay lên, ôm chặt cổ của hắn.
Trần Kính Tông vừa định hôn lên, thì nghe nàng thấp giọng nói bên tai: “Ngày mai là sinh thần của chàng, tối nay chàng muốn làm gì, ta đều thuận theo chàng."
Động tác của Trần Kính Tông dừng lại.
Hoa Dương kéo cổ hắn áp sát vào mình, chứng minh nàng không phải thuận miệng nói.
Hơi thở của Trần Kính Tông càng nặng nề, qua một lúc, hắn nghiêm mặt hỏi: “Thuốc kia uống nhiều rồi, không tốt cho cơ thể đúng không?”
Hoa Dương cảm nhận được dường như cơ thể của hắn đang kéo căng, cười: “Vậy thì không uống, đi ngủ sớm một chút.”
Trần Kính Tông:…
Đã như vậy rồi, ai ngủ được nữa? Cho dù ngày mai xảy ra lũ lụt, hắn cũng phải ngủ với nàng trước!