Dù sao Trần Kế Tông cũng là chất tử của Trần Đình Giám, sau khi Tri phủ Lăng Châu xét xử xong vụ án này, lập tức đệ trình vụ án lên Kinh thành.
Tính cách Cảnh Thuận Đế ôn hòa nhân hậu, mà phần ôn hòa nhân hậu này chủ yếu biểu hiện ở trên người thần tử ông ấy muốn thiên vị, vậy nên cho dù có người bày từng chứng cứ phạm tội của đối phương trước mặt ông ấy, ông ấy vẫn có thể giả vờ hồ đồ, không chịu nghiêm khắc trừng phạt đối phương.
Cảnh Thuận Đế coi trọng tin cậy Nội Các của mình, tin cậy đến mức ông ấy hưởng lạc ở hậu cung, hoàn toàn giao triều chính cho Nội Các.
Nhóm Các lão có thể không cùng chính kiến , nhưng đều là thịt trên đầu tim của ông ấy, trong đó bao gồm Trần Đình Giám.
Nếu như Trần Đình Giám muốn thiên vị thân chất tử, Cảnh Thuận Đế sẽ khoan hồng độ lượng, tìm cớ phạt đánh trượng Trần Kế Tông một trận rồi lại thả ra, nhưng Trần Đình Giám không muốn thiên vị, đích thân đưa chất tử vào đại lao, thái độ kiên quyết, vậy Cảnh Thuận Đế cũng không bận tâm nữa, phê chuẩn xử Trần Kế Tông hình phạt treo cổ, đồng thời tự tay viết bức hoành bốn chữ “thiết diện vô tư”, phái người đưa đến phủ Lăng Châu.
Bức hoành đưa đến Trần gia của Trấn Thạch Kiều, đã là giữa tháng chín.
Trần Đình Giám quỳ nhận bức hoành, treo cao bức hoành ở trong chủ trạch Đạm Viễn Đường của Trần gia, dẫn theo cả nhà già trẻ lạy ba lạy, đồng thời lấy mẫu tử Tề thị làm ví dụ, lại lần nữa nhắc nhở người nhà không được ăn hối lộ phạm pháp, gây hại hương dân bách tính.
Hoa Dương nhìn Trần Đình Thực.
Mẫu tử Tề thị bị giam ở đại lao của Tri phủ, không bao lâu nữa thì xử trảm, Quách thị mang theo hậu lễ của Trần gia quay về nhà mẹ đẻ, Hổ Ca Nhi nghe nói là đã đưa đến một ngôi chùa có tiếng ở xa.
Toàn bộ Đông viện, bây giờ chỉ còn lại một chủ tử Trần Đình Thực.
Nam nhân gần năm mươi tuổi, bả vai rũ xuống lưng hơi cong, đứng lẻ loi ở đó, trông rất đáng thương.
Hoa Dương lại không có chút đồng cảm nào với ông ta, cho dù Tề thị tham ô hay Trần Kế Tông gây hại dân phụ, đây đều là chuyện xảy ra bên cạnh ông ta, vậy mà Trần Đình Thực lại ngu ngốc đến mức không hề nhận ra.
Nhìn Trần Kính Tông, nàng chỉ dùng ánh mắt tán thưởng quan sát hai vị phu huynh mấy lần, Trần Kính Tông đã phát hiện ra, còn dùng giọng điệu châm chọc nói nàng có thể nuôi nam sủng. Nếu như Hoa Dương thật sự muốn nuôi nam sủng, có lẽ nàng bên này vừa chọn được nam sủng, Trần Kính Tông đã đến giết rồi, làm sao có thể bị người ta đội mũ xanh hơn hai mươi năm cho hắn.
Hoa Dương càng tán thưởng phương pháp lôi đình của cha chồng*, hoàn toàn diệt sạch hai mầm tai họa của tổ trạch Trần gia bên này, khi về kinh lại đưa người trung thực Trần Đình Thực này quay về nhìn trông chừng cẩn thận, tội danh “dung túng thân nhân phạm pháp” này có lẽ không có cách nào đổ lên đầu cha chồng nữa.
*雷霆手段: ý chỉ cách làm việc nhanh chóng, dứt khoát, lại dữ dội như sấm sét
Ngày thứ hai Trần Đình Giám nhận được chữ ban thưởng của Đế Vương, Trần trạch có một vị khách quý đến.
Bình thường trong khoảng thời gian chịu tang thì gia chủ không nên ra ngoài, các khách khứa mạo muội đến nhà cũng là thất lễ, trừ khi có lý do hợp lý.
Nếu như là khách quý, Trần Đình Giám đều gọi ba nhi tử đến, bốn phụ tử cùng nhau đến trước cửa.
Bên ngoài cửa Trần trạch, đã có một vòng dân chúng vây quanh đến xem náo nhiệt.
Một tức phụ vốn đang quét sân trong nhà, nghe thấy tiếng ồn ào trên đường cũng ném chổi quét hào hứng chạy đến chen vào giữa đám người, thăm dò phía trước, thì thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ khí phái dừng trước cửa Trần trạch, tám thị vệ khỏe mạnh đi theo sau xe. Một nam tử mập mạp đầu đội Dực Thiện quan, mặc cổ long bào màu đỏ tía đang đứng trước xe ngựa, nhìn sau lưng eo còn to hơn cả thùng nước!
“Đây là ai?”
“Nói thừa, thành Lăng Châu chúng ta chỉ có một Tương Vương, ngươi nói ông ta là ai?”
Lúc này, phụ tử Trần Đình Giám đi ra, do Trần Đình Giám dẫn đầu hành lễ: “Thảo dân bái kiến Vương gia.”
Dân chúng đều gọi ông là Các lão, nhưng mà bây giờ ông đang có đại tang, trên người không có chức quan, cho nên tự xưng “thảo dân”.
Mặt Tương Vương mập mạp trắng trẻo mắt nhỏ, cười lên giống như một vị Phật Di Lặc.
Ông ta giả vờ đỡ một cái, miễn lễ cho Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám liếc nhìn ông ta, cụp mắt nói: “Không biết Vương gia đến thăm hàn xá, là có gì muốn làm?”
Tương Vương không vội trả lời, mà vuốt ria mép của mình, cười híp mắt quan sát Trần Đình Giám.
Ông ta và Trần Đình Giám là người quen cũ.
Khi Trần Đình Giám mười hai tuổi đỗ tú tài, đích mẫu Thái phi khen ngợi Trần Đình Giám một hồi ở trước mặt ông ta, bảo ông ta lấy Trần Đình Giám làm gương. Đợi đến Trần Đình Giám mười sáu tuổi đỗ cử nhân, đích mẫu lại khen Trần Đình Giám, khen dễ nghe bao nhiêu, thì những lời ghét bỏ với ông ta khó nghe bấy nhiêu. Tương Vương bèn chạy ra, tận mắt nhìn xem vị tài tử trăm năm khó gặp của phủ Lăng Châu này rốt cuộc trông như thế nào.
Trần Đình Giám khi trẻ tuổi đương nhiên không cần nói nhiều, khiến Tương Vương bất ngờ là, Trần Đình Giám đã năm mươi tuổi mà vẫn phong độ ngời ngời như cũ.
Nhìn bộ râu đẹp kia của Trần Đình Giám hơi tung bay theo gió thu, tay Tương Vương vuốt râu của mình bất giác dừng lại, cười ha ha khen nói: “Ba mươi năm không gặp, phong thái của Các lão không kém năm xưa chút nào.”
Trần Đình Giám không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Vương gia quá khen.”
Ánh mắt lướt qua cơ thể béo núc ních của Tương Vương, thực sự không có gì hay ho để khen, ngay cả lời khách sáo có qua có lại ông cũng không đáp.
Tương Vương không hề để tâm, nhìn vào trong Trần trạch, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Nghe nói Hoàng Thượng đã ban chữ cho ngươi, bổn vương đến là đến để chiêm ngưỡng ngự bút, để có thể cảm nhận được thánh huấn*, luôn luôn thúc giục bản thân.”
* lời dạy của hoàng đế
Đây thật sự là một lý do hay.
Trần Đình Giám nghiêng người nói: “Mời Vương gia vào trong.”
Tương Vương chắp tay sau lưng, nghênh ngang sải bước đi vào, đám thị vệ đều ở lại bên ngoài, chỉ mang theo một cận vệ thân tín đi cùng.
Giữa dân chúng vang lên một ít xì xào bàn tán.
“Nghe nói tổ phụ của Các lão từng làm hộ vệ ở phủ Tương Vương, lúc trẻ Tương Vương đố kỵ với tài danh của Các lão, nhân lúc chúc mừng ép rượu Trần lão gia tử, tửu lượng của Trần lão gia tử kém không chịu được, say rượu chết.”
“Suỵt, ngươi không cần mạng nữa à, không nhìn thấy những thị vệ kia?”
Gió thu thổi, bọn thị vệ lặng lẽ nhìn, dân chúng lập tức không dám lên tiếng nữa, tốp năm tốp ba tản đi.
Đạm Viễn Đường, Tương Vương nhìn thấy bức hoành của Cảnh Thuận Đế, làm như thật quỳ xuống, lạy ba lạy.
Bốn phụ tử Trần Đình Giám cũng đành phải cùng lạy theo.
Lạy xong, Tương Vương trực tiếp ngồi trên chủ vị, nhìn Trần Đình Giám đứng ở một bên, lắc đầu thương tiếc nói: “Nghe nói ngươi sắp thăng chức lên thủ phụ? Ai, lão thái thái của các ngươi, ra đi thật không đúng lúc.”
Mặt của Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông đều trầm xuống.
Trần Đình Giám hờ hững nói: “Tuổi của gia mẫu đã qua sáu mươi, xem như là người sống thọ có phúc, có thể được Vương gia nhớ đến, càng không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa.”
Tương Vương: “Sao bổn vương nghe nói, lão thái thái là bởi vì ăn nhân sâm giả? Ngươi ấy à, vẫn quá tiết kiệm rồi, nếu như đưa thêm hai cây nhân sâm già về, hoặc là đánh tiếng với bổn vương, mỗi bữa lão thái thái uống canh sâm ngàn năm cũng được.”
Trần Đình Giám chắp tay: “Ý tốt của Vương gia, thảo dân xin lĩnh tấm lòng thay gia mẫu. Vương gia hạ thấp địa vị cao quý ghé thăm hàn xá, thảo dân vốn nên dâng trà chiêu đãi, chỉ là thảo dân còn phải chép kinh cho gia mẫu, nếu vương gia không có chuyện khác, thứ cho thảo dân không giữ lại.”
Đây là lệnh đuổi khách, Tương Vương lại uể oải dựa vào lưng ghế, vuốt ve tay ghế nói: “Hôm nay bổn vương đến đây, còn muốn gặp chất nữ ngoan của ta, nhân tiện chuyển tặng một ít tấm lòng của Thái phi, vốn dĩ lão nhân gia bà ấy cũng muốn đến, chỉ là lớn tuổi rồi, thực sự không chịu được xe ngựa xóc nảy.”
Đang nói, ông ta lấy ra một hộp gấm dài từ trong ngực, đặt lên trên bàn.
Trần Đình Giám thấy vậy, nói với Tứ nhi tử: “Con đi mời Công chúa đi.”
Trần Kính Tông lạnh lùng nhìn Tương Vương, lui ra ngoài.
Dường như Tương Vương mới có tâm trạng quan sát các nhi tử của Trần Đình Giám, ngạc nhiên nói: “Người vừa nãy là Phò mã sao?”
Trần Đình Giám: “Đúng vậy.”
Tương Vương nhíu mày chậc lưỡi hai tiếng, mặc dù không nói cái gì, lại biểu đạt ông ta không đồng ý với mối hôn sự này, cảm thấy nhi tử của Trần gia không xứng với Công chúa hoàng thất.
Trần Đình Giám vẫn cụp mắt đứng đó.
Mặt mày Trần Bá Tông không chút biểu cảm, Trần Hiếu Tông xưa nay thích cười, lúc này lại nhếch khóe miệng.
Tương Vương vẫn cười híp mắt, lặng lẽ thưởng thức sự kìm nén của ba phụ tử, Trạng nguyên lang thì thế nào, Các lão lại thế nào, còn không phải kính trọng Phiên vương là ông ta đây.
Tứ Nghi Đường.
Hoa Dương đang vẽ tranh ở thư phòng, mỗi ngày bức bách ở hậu trạch, nàng cũng phải đổi nhiều kiểu để giết thời gian.
“Công chúa, Phò mã đến rồi.”
Nhìn thấy Phò mã đột nhiên xuất hiện ở cửa, Triều Vân đứng ở bên cạnh mài mực vội vàng nhắc nhở.
Hoa Dương ngẩng đầu, đối mặt nhìn Trần Kính Tông, hỏi: “Tương Vương đi chưa?”.
Trần Kính Tông không có biểu cảm gì: “Vẫn còn, nói muốn gặp chất nữ ngoan của ông ta, ngoài ra có tấm lòng của Thái phi đưa tặng.”
Hoa Dương ghê tởm dừng bút lại.
Tương Vương và nàng đúng là có cùng cùng một lão tổ tông, nhưng từ lão tổ tông đến thế hệ này của nàng đã qua hai trăm năm, mối quan hệ huyết thống của hai bên đã sớm nhạt thành nước lã, ai là chất nữ ngoan của ông ta?
Nếu Tương Vương là một người tốt, Hoa Dương kính xưng ông ta một tiếng Vương thúc cũng không có gì, nhưng Tương Vương này...
“Nói ta đang vẽ tranh, không rảnh gặp ông ta.”
Phiên vương thì thế nào, cũng không lớn bằng trưởng Công chúa của đương kim Thánh Thượng là nàng đây.
Lần đầu tiên Trần Kính Tông cảm thấy, tính tình kiêu ngạo không coi ai ra gì này của nàng còn rất đáng yêu.
Chẳng trách lão đầu và mẫu thân đều thích nàng, có lẽ khi Hoa Dương ghét bỏ hắn, người nhà cũng đều là tâm trạng xem kịch như hắn bây giờ.
“Không tìm lý do khác?” Trần Kính Tông hỏi.
Hoa Dương tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn của mình, không tập trung nói: “Tùy chàng.”
Trần Kính Tông rời đi.
Đạm Viễn Đường, Tương Vương tiếp tục nói những lời nghe cực kỳ vô lễ nhưng lại khiến người ta không có cách nào mang đến trước mặt Cảnh Thuận Đế cáo trạng, đáng tiếc dù ông ta có khiêu khích thế nào, ba phụ tử Trần Đình Giám trước sau đều là biểu cảm lạnh lùng nghe gió thoảng bên tai đó, thật sự không thú vị.
Khi Trần Kính Tông lần nữa xuất hiện, mấy người đều nhìn về phía sau hắn.
Tương Vương nghi hoặc nói: “Công chúa đâu?”
Đã nghe nói Hoa Dương Công chúa trong cung có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành từ lâu, được Cảnh Thuận Đế sủng ái như bảo bối, ông ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức, cho dù nể mặt thân phận không thể động chạm, nhìn qua để thỏa mãn cũng được.
Trần Kính Tông cười, lớn giọng nói: “Bẩm Vương gia, Công chúa đang vẽ tranh, không rảnh qua đây.”
Khuôn mặt luôn vênh váo hống hách của Tương Vương đột nhiên đen lại.
Ông ta đường đường là Phiên vương, cho dù đến Kinh thành cầu kiến Cảnh Thuận Đế, Cảnh Thuận Đế cũng sẽ không để ông ta ở ngoài, Hoa Dương này, cũng quá kiêu ngạo!
Không đợi ông ta nói gì thêm, Trần Đình Giám đưa tay ra ngoài, cung kính nói: “Nếu như Công chúa không rảnh, thảo dân cũng không giữ Vương gia lại thêm, mời Vương gia.”
Tương Vương hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo rời đi.
Ông ta đi rất nhanh, phụ tử Trần Đình Giám chậm rãi đi ra ngoài, thành ý đưa tiễn cũng không rõ ràng, đợi bọn họ cuối cùng đến trước cửa, xe ngựa của Tương Vương đã chạy được một đoạn.
Trần Hiếu Tông mỉm cười, hỏi đệ đệ: “Công chúa thật sự nói như vậy, hay là đệ căn bản không đến gặp mặt Công chúa truyền lời?”
Trần Kính Tông: “Một Vương gia, một Công chúa, ta dám đứng giữa cản trở? Lỡ như bị vạch trần, còn không bị người ta đánh gãy chân.”
Các cơ ở khóe mắt Trần Đình Giám co giật.
Trần Bá Tông dùng ánh mắt ra hiệu đệ đệ thái độ đoan chính một chút.
Trần Đình Giám đã quen rồi, nói: “Quà của Tương Vương Thái phi vẫn ở trên bàn, con mang cho Công chúa đi.”
Trần Kính Tông trực tiếp rời đi.
Hắn mang theo hộp gấm kia trở về Tứ Nghi Đường, Hoa Dương đang tô màu cho bông mẫu đơn.
“Tương Vương Thái phi tặng nàng.” Trần Kính Tông đặt hộp gấm trước giấy vẽ của nàng, ánh mắt tùy ý lướt qua những bông hoa mẫu đơn kia.
Hoa Dương nhìn Triều Vân.
Triều Vân đi vòng qua mở hộp gấm, bên trong là một cây bút râu chuột bạch ngọc khắc hoa văn phượng, dương chi bạch ngọc dài mảnh tinh tế, vừa quý lại tao nhã.
Triều Vân cười nói: “Bình thường trưởng bối đều sẽ tặng một ít trâm cài vòng tay, quà này của Tương Vương Thái phi trái lại đặc biệt.”
Hoa Dương biết, vị Thái phi này không phải là thân mẫu của Tương Vương, thế nên không hề vì căm ghét Tương Vương mà giận chó đánh mèo lên đối phương.
“Nhận lấy đi.”
Triều Vân ôm hộp gấm đến nhà kho.
Trần Kính Tông ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt nàng chuyên tâm tô màu, hỏi: “Hình như nàng không thích Tương Vương, tại sao?”
Nàng hẳn là chưa từng nghe nói ân oán giữa Tương Vương và Trần gia, cho dù biết, nàng là Công chúa, cũng nên bênh vực dòng họ nhiều hơn một chút.
Hay nói, nàng đối với lão đầu yêu ai yêu cả đường đi, đã bao gồm toàn bộ Trần gia, lão đầu không thích, nàng cũng không thích?
Hoa Dương liếc nhìn hắn, giải thích nói: “Nghe nói ông ta háo sắc thành tính, không có nữ tử nào thích loại người này.”
Trần Kính Tông im lặng.
Nhân lúc Triều Vân vẫn chưa quay lại, hắn thấp giọng hỏi: “Nàng không thích ta, chẳng lẽ liên quan đến việc ta luôn muốn gần gũi nàng?”
Hắn cũng thừa nhận, buổi tối hắn đối với nàng, thực sự rất háo sắc.
Hoa Dương: “…”
Hiếm khi Trần Kính Tông nghiêm túc một lần, biện minh cho bản thân: “Ta không có nữ nhân khác, lại còn trẻ tuổi, nàng lại trắng như vậy......”
Không đợi hắn nói xong, Hoa Dương đã vứt bút xuống rời đi!