Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 27

Trước Sau

break

Sau khi Trần Bá Tông rời khỏi chủ trạch, hắn ta đi thẳng về Quan Hạc Đường.

Uyển Nghi và đại lang đều đang đi học ở trường, Du Tú ngồi trong gian thứ, vừa khâu vá vừa nhớ thương người trượng phu đang ở bên ngoài.

Nghe thấy tiếng nha hoàn trong viện hành lễ với trượng phu, tim Du Tú đập nhanh hơn, nàng ta đặt kim chỉ xuống, xỏ giày rồi vội vàng bước ra ngoài.

Tối qua Trần Bá Tông ngủ lại ở thành Lăng Châu, trên người vẫn mặc bộ y phục lúc khởi hành, trên y phục xuất hiện thêm vài nếp nhăn, nhưng dáng người cao ráo và khí chất vượt trội khiến hắn ta trông vẫn uy nghi như tùng bách.

“Chàng về rồi, bên tri phủ thẩm vấn thế nào rồi?”

Du Tú lo lắng hỏi. Xét cho cùng thì Trần Kế Tông cũng là chất tử duy nhất của cha chồng, là đường đệ của trượng phu, nên bản năng Du Tú cảm thấy, có lẽ cha chồng và trượng phu sẽ muốn phía tri phủ nương tay một chút. Hơn nữa, hôm qua khi thẩm vấn ở từ đường, Du Tú luôn an ủi đường đệ tức phụ Quách thị, khi trở về thì trượng phu đã xuất phát rồi, không ai nói cho nàng ta biết rốt cuộc thì Trần Kế Tông thật sự phạm tội hay bị người ta vu oan.

Nếu Trần Kế Tông là người xa lạ, Du Tú chắc chắn sẽ căm ghét như kẻ thù, nhưng Trần Kế Tông là thân thích của phu gia nên Du Tú không dám nghĩ xấu cho hắn ta, lỡ đâu lại đắc tội trượng phu thì sao?

Trần Bá Tông nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Hắn ta cưỡng bức Triệu thị, chứng cứ rành rành, dù xử ở đâu thì cũng khó thoát khỏi án tử.”

Du Tú kinh ngạc đưa tay ôm ngực.

Trần Bá Tông: “Hắn ta đáng bị trừng phạt, phụ thân đã quyết định trục xuất hắn ta ra khỏi gia môn, gạch tên khỏi gia phả, nàng cũng không cần coi hắn ta là đường đệ nữa, đừng nói những lời thương tiếc khách sáo nữa.”

Hắn ta không muốn nghe.

Phu quân nghiêm khắc như vậy làm Du Tú sợ đến nỗi mặt trắng bệch, chỉ biết cúi đầu.

Trần Bá Tông đang định gọi người chuẩn bị nước tắm thì đột nhiên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, nghĩ đến tiểu nha hoàn ngốc nghếch bên phía Tam đệ, Trần Bá Tông lập tức đến thư phòng.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trần Hiếu Tông đến.

Hai huynh đệ nói chuyện trong thư phòng.

Trần Hiếu Tông rất ngạc nhiên: “Thật sự phải xử tử sao?”

Tất nhiên, vì Trần Hiếu Tông đã dọn đến kinh thành từ nhỏ nên cũng chẳng có nhiều cảm tình sâu đậm với đường đệ ở quê, huống chi tên đường đệ đó còn không bằng cầm thú, chết cũng đáng. Hắn ta chỉ là quá bất ngờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi hạ giọng nói: “Nhị thúc chỉ có một nhi tử, ông ấy có thể chịu đựng nổi không? Lúc này chắc chắn đang quỳ trước mặt phụ thân mà khóc, chẳng lẽ phụ thân không sợ Nhị thúc đau khổ vì mất đứa con yêu mà xảy ra chuyện gì sao?”

Về nhà lâu như vậy, Trần Hiếu Tông đã sớm nhận ra, phụ thân luôn kiên nhẫn và khoan dung với đệ đệ hơn nhiều so với các nhi tử như bọn họ. Nếu huynh đệ bọn họ dám thể hiện ra sự yếu kém như vậy thì phụ thân nhất định sẽ dùng gia pháp xử lý ngay.

Nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của hắn ta, Trần Bá Tông phản cảm cau mày. Phụ thân nghiêm khắc dạy dỗ con cái, đó là điều nên làm. Dù Nhị thúc có yếu đuối đến đâu thì Nhị thúc cũng đã hiếu kính với tổ mẫu suốt ba mươi năm ở quê, dù cuối cùng, Tề thị đã hại chết tổ mẫu, nhưng điều đó cũng không thể xóa nhòa sự hiếu thảo trước đây của Nhị thúc. Nếu không có Nhị thúc thì làm sao phụ thân yên tâm thực hiện khát vọng ở kinh thành, sao mẫu thân có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bọn họ.

Phụ thân cảm thấy hổ thẹn với Nhị thúc nên đương nhiên thái độ sẽ mềm mỏng hơn.

“Không chịu nổi cũng phải chịu, là người thân của quan viên thì phải lấy mình làm gương, ông ấy lại biết rõ mà cố tình phạm lỗi, trách được ai.”

Vì nghĩ cho danh dự của Nhị thúc, thân phận thật sự của đường đệ chỉ có hắn ta, phụ thân mẫu thân và Nhị thúc biết, ngay cả thân đệ đệ, Trần Bá Tông cũng không tiết lộ cho.

Trần Hiếu Tông biết hắn ta kín miệng, nghĩ một lúc thì chạy về chủ trạch tìm mẫu thân.

Phàm là chuyện lớn, Tôn thị luôn ủng hộ trượng phu, nếu trượng phu đã muốn giữ bí mật thì bà cũng sẽ không nói cho lão Tam biết.

Trần Hiếu Tông cảm thán: “Phụ thân không sợ Nhị thúc hận chết mình sao?”

Tôn thị lạnh lùng cười: “Lão Tứ không coi ông ấy là cha, ông ấy chẳng bận tâm,  chẳng lẽ ông ấy sẽ quan tâm đến việc mất đi một đệ đệ sao?”

Trần Hiếu Tông: …

Tôn thị: “Được rồi, chuyện này đã quyết định rồi, bọn trẻ đều đang ở trường học, làm thầy giáo tiên sinh mà sao con lại chạy về đây? Đừng trách ta không cảnh cáo con, chắc chắn là dạo này tâm trạng của cha con sẽ không tốt, con liệu mà tránh cho cẩn thận.”

Trần Hiếu Tông đành lủi thủi quay lại lớp dạy bọn trẻ.

Tại Tứ Nghi Đường.

Trân Nhi báo cáo lại mọi động tĩnh đã thám thính được ở hai viện phía trước cho Công chúa.

Sau khi Trân Nhi lui xuống, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông đang nằm tựa lưng trên ghế, thong thả lật quyển thoại bản: “Chuyện lớn thế này, chàng không đi nghe ngóng chút sao?”

Trần Kính Tông nói với giọng uể oải: “Không cần nghe ngóng, những gì cần nói cho nàng biết, lão đầu không đến thì cũng sẽ sai mẫu thân đi đến một chuyến.”

Hoa Dương cười, thấy hắn thực sự không hề vội vàng chút nào, nàng lấy làm lạ: “Chàng không có cảm tình với Tề thị thì ta hiểu, nhưng dù sao thì Trần Kế Tông cũng là đường đệ của chàng, giờ hắn ta có thể sẽ bị kết án tử, chàng…”

Trần Kính Tông nhìn qua: “Hắn ta tự tìm chết, ta đồng tình làm gì? Huống hồ gì, hắn ta cũng chưa chắc là đường đệ của ta.”

Hoa Dương: …

Chuyện này còn ly kỳ hơn cả mấy quyển thoại bản, Hoa Dương không khỏi ghé sát lại gần Trần Kính Tông, giật lấy quyển thoại bản trong tay hắn, khẽ nói: “Ý chàng là gì, làm sao chàng nhìn ra được?”

Ánh nắng mùa thu sáng và ấm áp chiếu qua cửa sổ lụa sau lưng nàng, Trần Kính Tông nhìn vào đôi má trắng hồng của nàng, rồi lại nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp ấy, hắn chỉ vào môi mình: “Hôn ta, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Khuôn mặt Hoa Dương biến sắc, nàng ném quyển thoại bản lên ngực hắn rồi quay người muốn bỏ đi.

Trần Kính Tông lại nhào tới từ phía sau, bàn tay lớn của hắn nắm lấy vai nàng, ép nàng xuống ghế, rồi cả người hắn đè lên người nàng.

Đến khi Trần Kính Tông ngẩng đầu lên lại thì tóc của Hoa Dương đã rối tung, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ như quả anh đào của nàng sáng lên, lấp lánh ánh nước.

“Dung mạo của Tề thị quá xinh đẹp, Nhị thúc không áp chế được bà ta.”

Sau khi lấy được phần thưởng, Trần Kính Tông kéo Hoa Dương ngồi dậy, hắn tự giác tựa lưng vào ghế, tiếp tục lật quyển thoại bản.

Vì đoán rằng có thể sẽ có người đến từ chủ trạch nên Hoa Dương đi vào phòng trong để chỉnh lại tóc tai, sửa soạn xong xuôi rồi mới bước ra, ngồi bên cạnh hắn, đặt nghi vấn: “Nhị thúc chàng chính là quá thật thà, tướng mạo ông ấy cũng không tệ, lại là đệ đệ ruột của Các lão trong nội các, Tề thị được gả cho ông ấy đã là một may mắn lớn rồi, sao bà ta dám coi thường Nhị thúc, thậm chí còn dám làm ra chuyện như vậy?”

Trần Kính Tông liếc nhìn nàng đầy ẩn ý: “Ta không thành thật, tướng mạo cũng không tệ, chẳng phải nàng cũng coi thường ta đấy sao?”

Hoa Dương cười khẩy: “Chàng có thể so với Nhị thúc của chàng sao? Tề thị là thứ gì mà dám so sánh với ta?”

Trần Kính Tông: “Thân phận chỉ là hư vô, lòng người đều như nhau, nàng lén đánh giá Đại ca Tam ca bao nhiêu lần, đừng tưởng ta không nhìn thấy. Nếu có một tiểu thái giám tuấn mỹ vô song, dịu dàng như ngọc cả ngày hầu hạ ở bên cạnh nàng, nàng có dám đảm bảo mình sẽ không làm chút gì đó không?”

Hoa Dương: …

Trần Kính Tông: “Dù dung mạo của Dương quản sự chẳng có điểm nào liên quan đến kẻ quân tử, nhưng nếu Tề thị thích loại người như ông ta thì chuyện hai người lén lút với nhau sau lưng Nhị thúc có gì là lạ?”

Hắn lại nhắc đến viện Đông, Hoa Dương tạm thời không tức giận với hắn, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Tất cả chỉ là suy đoán của chàng thôi, chuyện gì cũng cần có bằng chứng.”

Trần Kính Tông ngừng lại một chút rồi nói: “Thứ nhất, Đại ca đã thẩm vấn tất cả hạ nhân ở viện Đông từ lâu. Loại gia nhân như Lưu Thắng, từng cùng Trần Kế Tông làm chuyện trái lương tâm, khi hắn ta bị thẩm vấn chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, không thể qua mặt được Đại ca. Nếu Đại ca đã biết thì lão đầu cũng sẽ biết thôi.”

Thứ hai, trước đó Triệu thị đã bị làm nhục nhiều lần, trượng phu của nàng ta còn bị đánh gãy chân, vậy mà đôi phu thê vẫn nhẫn nhịn không dám báo quan, qua một năm rồi, chứng tỏ phu thê hai người đã cam chịu số phận rồi. Dưới tình huống như vậy, nếu Trần Kế Tông thực sự là con cháu nhà chúng ta thì sao lão đầu có thể lật lại vụ án cũ, cố ý đẩy hắn vào chỗ chết được? Cùng lắm là chỉ nghĩ cách dùng bạc bồi thường cho phu thê Triệu thị mà thôi.”

“Vì Trần Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, lão đầu mới không thể chịu đựng được, tìm cách thúc đẩy phu thê Triệu thị ở phía sau, để bọn họ dám đứng ra kêu oan.”

“Vì vậy, từ thái độ của lão đầu đối với hắn ta, có thể lần theo mà bóc tách dần dần.”

Hoa Dương không tin: “Phụ thân không phải là người như vậy.”

Trần Kính Tông cười, nói: “Nàng luôn rất kính phục lão đầu.”

Hoa Dương không chút do dự thừa nhận, cha chồng nàng xứng đáng được nàng kính phục.

Trần Kính Tông: “Vậy ta hỏi nàng một ví dụ, nếu lão đầu giết một người tốt, hơn nữa hoàn toàn có cách che giấu việc này, nàng sẽ công khai vạch trần lão đầu hay vì kính phục mà nhắm mắt làm ngơ?”

Hoa Dương im lặng.

Trần Kính Tông: “Nàng xem, nàng chỉ đơn thuần kính phục lão đầu mà thôi, không có quan hệ huyết thống, nàng đã có thể vì lão đầu mà làm như vậy, huống chi lão đầu đối với thân chất tử?”

Hoa Dương quay mặt đi, một lúc sau mới nói: “Ta tin phụ thân, ông ấy sẽ không giết người tốt một cách tùy tiện.”

Lời vừa dứt, sắc mặt của nàng cũng trở nên kiên định hơn.

Trần Kính Tông nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi: “Chỉ vì ông ấy là Các lão, lúc trẻ từng đỗ trạng nguyên, tướng mạo đường đường chính chính sao?”

Hoa Dương không thể giải thích, qua biết bao đời nội các và kỳ thi xuân, thân phận Các lão hay trạng nguyên đơn thuần chẳng có gì đặc biệt, sự kính phục của nàng đối với cha chồng xuất phát từ những năm ông đảm nhiệm chức Thủ phụ, hết lòng vì triều đình và dân chúng.

Đối diện với ánh mắt dò xét của Trần Kính Tông, Hoa Dương đột nhiên mỉm cười: “Vì chàng là Phò mã của ta, mà ông ấy là phụ thân của chàng. Ta yêu chàng nên yêu luôn cả những người thân của chàng.”

Trần Kính Tông: …

“Công chúa, Phò mã, lão phu nhân đến rồi.”

Tiếng thông báo của Triều Vân cắt ngang cuộc trò chuyện của hai phu thê. Hoa Dương mỉm cười, đi ra đón mẹ chồng.

Trần Kính Tông lắc đầu, tiếp tục tựa lưng vào ghế.

Tôn thị theo nhi tức Công chúa đi vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lộ ngay vẻ ghét bỏ. Trong nhà mình thì tùy tiện thế nào cũng được, nhưng sao đến bên cạnh Công chúa mà vẫn không giữ lễ như vậy?

“Nương đừng trách Phò mã thất lễ, vừa rồi chàng ấy ngồi đi vệ sinh lâu quá nên bị tê chân, không đi nổi nữa.” Hoa Dương đỡ mẹ chồng ngồi xuống, nghiêm túc nói.

Trần Kính Tông: …

Hắn chỉ là phân tích một chút về lão đầu thôi, cũng không tính là nói xấu lão đầu, sao nàng lại trêu chọc hắn như vậy?

Tôn thị nhìn sang, thấy vành tai của nhi tử hơi đỏ lên, trong lòng nghĩ, may mà da mặt của nhi tử cũng không dày đến mức không thể cứu vãn.

“Đừng để ý đến nó, ta đến đây là để nói với con về chuyện của viện Đông.” Tôn thị coi nhi tử như không tồn tại, đề cập đến vụ án của Trần Kế Tông.

Hoa Dương: “Hắn chịu phạt đáng tội, chỉ thương cho Nhị thúc phải đầu bạc tiễn người đầu xanh, phụ thân đại nghĩa diệt thân, trong lòng nhất định cũng không dễ chịu.”

Tôn thị: “Nuôi mà không dạy dỗ con cái là lỗi của người cha, dù nhi tử trở thành thế nào thì đó cũng là trách nhiệm của người làm cha làm bá phụ.”

Trần Kính Tông hơi nheo mắt lại, sao lại cảm thấy lời nói của mẫu thân có chút ẩn ý mỉa mai?

Tôn thị vỗ vỗ tay Hoa Dương, quay lưng về phía nhi tử đang ngồi trên ghế: “Có những nhà, nhi tức biết quan tâm mẹ chồng, nào là đưa áo mưa trong mưa, nào là dìu dắt bước đi, còn đứa làm nhi tử thì chỉ biết béo tốt ra thôi, ngay cả việc ra đón cũng lười động thì phải trách ai đây? Cuối cùng vẫn là do cha nương không dạy dỗ tốt, chỉ khiến nhi tức tốt bụng phải chịu thiệt thòi.”

Hoa Dương cúi đầu, cố nhịn cười.

Trần Kính Tông ngồi dậy, phản bác: “Đều là người một nhà, suốt ngày lại phải chú trọng những lễ nghĩa xã giao đó, ngài không thấy phiền phức sao.”

Tôn thị: “Nếu không chú trọng lễ nghĩa thì con hãy cho ta chút lợi ích thực tế đi. Không có chút lợi ích thực tế nào, lễ nghĩa cũng không, vậy ta chỉ có thể cho rằng trong mắt con không có người nương già này.”

Trần Kính Tông: “Thế nào gọi là lợi ích thực tế? Giống như Đại ca giảng sách cho người, hay là giống như Tam ca bóp vai bóp lưng cho người? Con thì không biết giảng sách, còn bóp vai bóp lưng, nếu người muốn thì cứ đến chỗ con, hoặc là hẹn một nơi khác. Dù sao thì đừng mong con cứ ba bữa nửa tháng lại sang viện của hai người.”

Hắn không có ý kiến gì với mẫu thân, chỉ là không muốn gặp lão đầu.

Tôn thị: “Mong đợi? Ai thèm nhìn cái mặt lạnh của con!”

Nói xong, Tôn thị lại nói thêm vài câu xã giao với Hoa Dương rồi định ra về.

Trần Kính Tông nhảy xuống đất, nhanh chóng mang giày vào, sau đó đứng chắn trước mặt mẫu thân, cúi người xuống.

Tôn thị: “Làm gì vậy?”

Trần Kính Tông: “Đường xa, người tay già chân yếu, để con cõng người về.”

Tôn thị vừa giận vừa cười, không muốn để nhi tử cõng, nhưng bị Trần Kính Tông nắm lấy cánh tay, mạnh mẽ kéo lên, khiến Tôn thị cười đến mức mặt đỏ lên.

Hoa Dương đứng dưới mái hiên, nhìn Trần Kính Tông nhanh chóng cõng mẹ chồng đi, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Trần Kính Tông cõng mẫu thân đến thẳng ngoài cửa viện chính.

Tôn thị đứng vững, nhìn nhi tử cao lớn, thở dài, vừa chỉnh lại áo cho hắn vừa nói: “Con cũng đã thành gia rồi, nương không nói nhiều nữa, chỉ mong con sống tốt với Công chúa, miệng ngọt hơn một chút, đừng động một tý là châm chọc người khác.”

Trần Kính Tông mím môi, nghe thấy trong viện có người đi ra, hắn chỉnh lại chiếc trâm cài tóc đang bị lệch trên đầu mẫu thân, rồi quay lưng rời đi.

Trần Đình Giám đan tay sau lưng, đi đến cửa viện, liền thấy thê tử và nha hoàn bên cạnh bà.

Vẻ mặt Tôn thị bình thản, đi vòng qua ông để vào trong.

Trần Đình Giám: …

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc