Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 26

Trước Sau

break

Trần Bá Tông xuất thân là Trạng Nguyên Lang, từng làm ở Hàn Lâm Viện ba năm, sau đó thì làm việc tại Đại Lý Tự, thường xuyên xử lý các vụ án hình sự phạt giam.

Lần này, Trần Đình Giám vẫn giao cho trưởng tử làm chủ thẩm trong vụ án này.

Xét thấy vụ án này liên quan đến những chuyện khó nói của nữ tử, nên Tôn thị, Hoa Dương, Trần Kính Tông và những người khác không đi theo mà lựa chọn ngồi chờ tin ở tiền viện. Còn thê tử Quách thị của Trần Kế Tông thì do không chịu nổi việc thanh danh bị tổn hại, nên đã chạy về viện Đông khóc lóc. Tôn thị vội phái đại nhi tức Du Tú qua an ủi, tránh cho Quách thị nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột.

Tại từ đường.

Trần Đình Giám để trưởng tử ngồi vị trí chính, còn ông và đệ đệ Trần Đình Thực thì ngồi ở bên cạnh.

Phu thê Triệu thị và Trần Kế Tông đều quỳ dưới đất.

Từng lời của Triệu thị đều chứa chan nước mắt. Kể từ khi nàng ta bị Trần Kế Tông làm nhục, đêm nào cũng chịu đựng những cơn ác mộng, sau đó trượng phu lại bị gãy chân, cuộc sống của đôi phu thê càng thêm khốn khổ, chẳng còn hạnh phúc ngọt ngào như trước.

Họ sợ quyền thế của Trần gia, vốn dĩ đã định nhẫn nhịn rồi, may thay ông trời có mắt, Trần Các lão đã trở về!

Hôm qua Triệu thị đi mua thức ăn, nghe thấy có người nói Trần Các lão đang bí mật điều tra xem liệu Tề thị có làm điều gì sai trái khác không, chuẩn bị nhân cơ hội này quét sạch mọi thứ, thì lửa hận vốn đã nguội lạnh suốt  một năm nay của Triệu thị lập tức bùng cháy trở lại. Sau khi thương lượng với trượng phu, nàng ta quyết định thà làm tổn hại danh tiếng của mình, thà chịu lời bàn tán sau lưng của hàng xóm, cũng phải đến Trần gia để kêu oan!

Triệu thị nói một câu, Trần Kế Tông lại phản bác một câu, kiên quyết không thừa nhận.

Vì sự việc xảy ra từ năm ngoái, những vết cào hay cắn trên người mà Triệu thị nhắc đến cũng không thể coi là bằng chứng.

Khi Trần Bá Tông hỏi liệu Triệu thị có bằng chứng nào khác không, trong mắt Trần Kế Tông thoáng hiện lên một tia đắc ý, chuyện như này, trừ khi bị người ta bắt quả tang tại chỗ, nếu không thì làm sao có thể để lại dấu vết được?

Triệu thị vừa khóc vừa lấy một bọc vải ra, bên trong là hai mảnh ngọc bội bị vỡ: “Đây là khi hắn tìm đến nhà ta lần đầu tiên, ta phản kháng thì hắn làm rơi!”

Trần Kế Tông lạnh lùng cười: “Ta đã làm mất miếng ngọc bội này từ lâu, hoá ra là bị ngươi nhặt được rồi nổi lòng tham đen tối nên giữ lại.”

Triệu thị: “Phía sau eo của ngươi có một vết bớt màu xám lớn bằng đồng tiền!”

Trần Kế Tông: “Lúc nhỏ ta thường tắm sông, bị trượng phu ngươi nhìn thấy, giờ lại lấy nó ra để vu khống ta à.”

Triệu thị tức giận đến run rẩy cả người!

Trần Đình Thực nhìn nhi tử rồi nhìn Triệu thị, bàn tay đặt trên đầu gối cũng run không ngừng. Ông ta không muốn tin nhi tử đã làm ra chuyện cầm thú đến mức trời đất không dung như vậy, nhưng nước mắt và sự phẫn nộ của Triệu thị thật sự không giống giả vờ.

Ngay khi Trần Kế Tông một mực khẳng định Triệu thị vu khống mình, Triệu thị nhìn trượng phu, rồi bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói đầy bi ai và tuyệt vọng: “Các lão, bên cạnh Trần Kế Tông có một gia nhân tên là Lưu Thắng, lần đầu tiên hắn làm nhục ta bên bờ suối, Lưu Thắng đã tiếp tay cho hắn.”

Trượng phu của nàng ta đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, phẫn nộ lao thẳng về phía Trần Kế Tông!

Trần Kế Tông vừa định ra tay đáp trả, Trần Đình Giám đột nhiên đập mạnh xuống bàn!

Trần Kế Tông hoảng sợ, mặt bị trượng phụ của Triệu thị đấm một cú, đúng lúc đó, Trần Bá Tông chạy qua, kéo trượng phu của Triệu thị ra rồi lớn tiếng ra lệnh: “Mau dẫn Lưu Thắng đến đây!”

Nghe vậy, Trần Kế Tông lau vết máu ở khóe miệng, khinh bỉ nhìn Triệu thị, nực cười, Lưu Thắng đã theo hắn ta bảy tám năm, làm sao có thể phản bội hắn ta? Nếu thực sự làm chứng, tội cưỡng hiếp của hắn ta bị phơi bày thì đồng phạm như Lưu Thắng cũng đừng hòng yên ổn.

Một khắc sau, Lưu Thắng bị người dẫn đến, hắn ta quỳ phía sau Trần Kế Tông. Ban đầu hắn ta còn chối cãi, nhưng khi bị Trần Bá Tông nghiêm giọng truy hỏi rằng rốt cuộc là hắn ta đã làm gì vào buổi trưa ngày mồng chín tháng sáu năm ngoái, mà hai lần trả lời đều không khớp nhau, cuối cùng Lưu Thắng đã sụp đổ, dập đầu thừa nhận hành vi cầm thú của Trần Kế Tông.

Trần Kế Tông còn muốn phủ nhận, nhưng Lưu Thắng lại nhắc đến một gia nhân khác, đối phương cũng từng theo Trần Kế Tông đến nhà phu thê Triệu thị, phụ trách canh gác bên ngoài và báo tin.

Hai gia nhân cùng nhau khai báo rõ ràng và cụ thể từng chi tiết về những lần Trần Kế Tông lăng nhục Triệu thị.

“Bá phụ, người đừng nghe họ, họ đều đang vu khống cháu!”

Một mình Trần Kế Tông không thể nói lại ba cái miệng, hắn ta quỳ bò đến trước mặt Trần Đình Giám, gào thét đến mức suýt đứt cổ họng.

Mặt Trần Đình Giám không cảm xúc nhìn hắn ta: “Theo luật pháp, tội cưỡng hiếp phụ nhân sẽ bị xử treo cổ. Nếu cháu cảm thấy bị oan, thì đi nói với tri phủ.”

“Người đâu, áp giải nó đến nha môn tri phủ!”

Trần Đình Thực ngồi liệt xuống ghế.

Trần Kế Tông thấy người bên ngoài thật sự đến bắt mình, dưới sự hoảng sợ và căm phẫn, hắn ta vùng thoát khỏi hai gia nhân, liều mạng chạy ra ngoài.

Tại phòng lớn tiền viện, Tôn thị đang đưa cho Hoa Dương xem những lá thư mà trước đây Trần Đình Thực đã gửi cho họ, bất lực nói: “Kinh thành cách Lăng Châu hai ngàn năm trăm dặm, ngoài việc vào dịp lễ tết phái người đến tổ trạch để đưa quà ra thì chúng ta thật sự không biết có chuyện gì xảy ra ở đây không. Mặc dù là vậy, nhưng nếu những gì Triệu thị nói là thật thì ta và phụ thân của các con cũng khó mà thoát khỏi tội thiếu trách nhiệm, thật sự có lỗi với dân chúng trong trấn, có lỗi với Hoàng thượng.”

Hoa Dương: “Mẫu thân không cần phải tự trách, sách sử ghi lại, biết bao hiền thần cũng bị liên lụy vì họ hàng phạm tội, do năng lực có hạn, nhiều người thân ở gần ngay trước mắt còn khó mà quản lý, huống chi cách xa cả ngàn dặm, chỉ cần có thể kịp thời kiểm tra và xử lý công bằng, không để dân chúng bị oan ức, không để kẻ xấu lộng hành thì thanh danh của phụ thân và Trần gia sẽ không bị tổn hại.”

Trần Hiếu Tông lộ vẻ kính phục, may mắn Công chúa thấu tình đạt lý, không vì chuyện của viện Đông mà xem thường họ.

Trần Kính Tông nhìn đôi môi ướt át xinh đẹp của Hoa Dương, lại cảm thấy người này chỉ biết ngọt ngào dỗ dành nhị lão mà thôi, đối với hắn thì luôn bới móc.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Trần Kính Tông là người đầu tiên lao ra khỏi phòng lớn, thấy bóng dáng Trần Kế Tông chạy như thú hoang thoát khỏi lồng, hắn đoán vụ án đã có kết quả, hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi đuổi theo.

Không lâu sau, dưới ánh mắt lo lắng của Tôn thị, Trần Kính Tông kéo tay áp giải Trần Kế Tông trở về.

Đầu tóc Trần Kế Tông rối bời, nửa mặt bên trái có dấu vết rõ ràng do ma sát với mặt đất.

Trần Bá Tông dẫn phu thê Triệu thị đến, hắn ta sẽ đích thân đi đến nha môn tri phủ cùng họ.

Tại từ đường.

Trần Đình Thực quỳ trước mặt huynh trưởng, hai tay níu lấy áo của huynh trưởng, khóc lóc thảm thiết hơn bất kỳ lần nào trước đó: “Đại ca, mặc dù Tề thị đáng hận, nhưng Kế Tông là nhi tử của ta, là cốt nhục của Trần gia chúng ta, sao huynh có thể đứng nhìn nó đi vào chỗ chết chứ!”

Trần Đình Giám lạnh lùng nhìn ra sân: “Trước luật pháp, không có tình thân, huống hồ, chưa chắc là trong huyết mạch của nó đã chảy dòng máu của Trần gia.”

Trần Đình Thực ngừng khóc, ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin được.

Trần Đình Giám kéo áo ra, ngồi vào ghế chủ vị, trong lòng tức giận, không muốn nói gì cả.

Nhưng Trần Đình Thực vẫn nhìn ông với đôi mắt ngấn lệ, bộ dạng vừa ngu ngốc vừa khờ khạo.

Trần Đình Giám do dự một chút, nhìn vào vệt nước mắt trên áo mình rồi nói: “Khi Tề thị xảy ra chuyện, ta đã để Bá Tông thẩm vấn tất cả hạ nhân ở viện Đông, đệ cũng biết, Bá Tông làm việc ở Đại Lý Tự, những tên hung thần ác sát ở bên ngoài kia còn khó mà giấu giếm được gì trước mặt nó, huống hồ là những người hầu trong nhà, trong số đó có hai người có sắc mặt không đúng. Sau khi Bá Tông tra hỏi kỹ lưỡng thì họ đã khai, hóa ra Tề thị và Dương quản sự đã có tư tình từ lâu, thường lấy lý do tính toán sổ sách để ở riêng.”

Tề thị và Dương quản sự vừa là biểu huynh muội, vừa là đương gia thái thái và quản sự thu chi, việc ở riêng một chút dường như cũng không có gì, nhưng khi số lần nhiều lên, chắc chắn sẽ có một hai lần để lộ dấu vết, khiến người khác nghi ngờ họ đã tằng tịu với nhau.

Ngoài ra, Trần Bá Tông đã tra hỏi ra những tội ác của Trần Kế Tông từ miệng của hai người Lưu Thắng từ lâu, chỉ đợi đến khi thánh chỉ được ban xuống xử tội Tề thị thì mới tiến hành xử lý, vậy nên mới kéo dài đến nay.

Tất nhiên, không cần thiết phải nói điều này với đệ đệ.

Trần Đình Thực ngạc nhiên há miệng, đầu tiên là không tin Tề thị dám làm như vậy, nhưng rồi lại nhớ đến vài hình ảnh, nụ cười mà Tề thị dành cho Dương quản sự còn nhiều hơn cả cho ông ta.

Nhưng, ông ta đã ngủ với Tề thị nhiều lần như vậy, Kế Tông thật sự không phải là nhi tử của ông ta sao?

Mắt ông ta đảo quanh, Trần Đình Giám lập tức biết ngay ông ta đang nghĩ gì, sắc mặt ông càng trầm xuống: “Chỉ dựa vào ngoại hình, Kế Tông giống Tề thị, khó mà phân biệt được, nhưng đệ nhìn Hổ Ca Nhi, mũi nhọn, tai béo, gần như giống hệt Dương quản sự!”

Nước mắt của Trần Đình Thực chảy dài, nhưng miệng vẫn nói: “Dương quản sự là biểu ca của Tề thị, là biểu cữu gia của Hổ Ca Nhi, có chút tương đồng cũng là điều bình thường?”

Cốt lõi là ông ta không thể chấp nhận việc thê tử cho ông ta đội mũ xanh hơn hai mươi năm, không thể chấp nhận nhi tôn đều không phải của ông ta!

Trần Đình Giám: “Loại chuyện này đệ và ta tranh luận cũng khó có thể đưa ra kết luận, đệ yên tâm, ta đã giao cho Trần Bá Tông, để nó xin tri huyện giam giữ Kế Tông và Dương quản sự cùng một chỗ, sau đó nó sẽ lén lút theo dõi. Nếu Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, thì chắc chắn khi Dương quản sự biết chuyện, ông ta nhất định sẽ lo lắng vì nhi tử mình bị giam, còn nếu Kế Tông là con của đệ, thì Dương quản sự hận đệ và ta, chỉ sẽ cười trên nỗi đau của người khác khi biết Kế Tông bị giam.”

Đây quả thực là một cách hay, Trần Đình Thực không thể phủ nhận, nắm giữ chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Nếu chứng minh Kế Tông là nhi tử của ta, đại ca có thể cứu nó ra không?”

Trần Đình Giám cụp mắt: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.”

Thực ra, tội chết cũng không thể miễn, chỉ là nói như vậy để khiến đệ đệ tạm thời đừng quá đau khổ thôi.

Đừng nói là chất tử giả hay chất tử thật, cho dù là các nhi tử của mình mà dám cưỡng hiếp dân nữ dân phụ, thì ông cũng sẽ tự tay nhốt vào đại lao!

Thành Lăng Châu, nha môn tri huyện.

Lý tri huyện nghe tin đại công tử của Trần Các lão đến thì lập tức niềm nở ra ngoài nghênh đón.

Trần Bá Tông không khách sáo với ông ta, bởi vì trong nhà xảy ra loại chuyện này, hắn ta cũng không có tâm trạng đó, chỉ trình bày rõ ràng sự việc, mong Lý tri huyện công bằng thẩm vấn lại, trả lại công bằng cho phu thê Triệu thị.

Trong lòng Lý tri huyện nghĩ khá nhiều, không biết Trần gia làm vậy là thật sự muốn đại nghĩa diệt thân hay chỉ là làm màu?

Trần Bá Tông liếc nhìn ông ta, nói: “Theo luật pháp, lời nói của Triệu thị và chứng cứ từ miệng của hai người Lưu Thắng đều đã có thể khẳng định, đã đủ để phán quyết. Nếu đại nhân cảm thấy bằng chứng chưa đủ thì ta sẽ tìm thêm những nhân chứng khác đến để hỗ trợ đại nhân.”

Lý tri huyện lập tức hiểu, Trần gia thật sự muốn diệt thêm một thân thích!

Ông ta vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, đại công tử làm việc tại Đại Lý Tự, quyết án như thần, ta sớm đã nghe danh, đại công tử đã nói như vậy rồi thì chắc chắn là không có sai sót.”

Trần Bá Tông không thích thái độ nịnh bợ của ông ta, nhưng cũng không cần làm hỏng hòa khí, hắn ta đề nghị để Trần Kế Tông và Dương quản sự giam chung một chỗ.

Tối hôm đó, Trần Bá Tông đến đại lao của tri huyện.

Hắn ta nấp trong bóng tối, quan sát bên trong nhà giam nhốt Dương quản sự và Trần Kế Tông.

Buổi trưa, Trần Kế Tông bị giam lại, đã sớm cùng Dương quản sự mắng cả nhà Trần Đình Giám rồi, loại độc ác như hắn ta tất nhiên không cảm thấy việc cưỡng bức một dân phụ là lỗi gì to tác, mà ngược lại hắn ta nhận định Trần Đình Giám coi thường thân thích không có bản lĩnh như bọn họ, thà nhẫn tâm đưa họ vào chỗ chết cũng không muốn giữ họ lại để làm mất mặt ông.

Dương quản sự không dám coi thường Trần Đình Giám, ông ta đoán rằng Trần Đình Giám đã phát hiện ra giữa ông ta và Tề thị có tư tình.

Hơn nữa, thằng bé Hổ Ca Nhi lại kế thừa một số đặc điểm ngoại hình của ông ta…

Ông ta và Tề thị đều phải chịu tội chết, nhi tử cưỡng hiếp cũng là tội chết, nếu đã sắp chết rồi, thì trước khi chết vẫn nên là phụ tử nhận nhau đi.

Dương quản sự ôm chặt lấy nhi tử, thì thầm nói vài câu.

Trần Kế Tông ngây người ra, sau một lúc, hắn ta đột ngột nắm lấy cổ áo của Dương quản sự rồi ra tay đánh tới tấp!

Hắn ta hận, nếu như hắn ta là con nối dõi hàng thật giá thật của Trần gia, thì sao Trần Đình Giám có thể  nhẫn tâm lấy mạng hắn ta chứ?

Dương quản sự không phản kháng, ánh mắt đầy yêu thương và xót xa chịu đựng cơn giận của nhi tử.

Trần Bá Tông lặng lẽ rời đi như khi đến.

Sáng hôm sau, Trần Bá Tông cưỡi ngựa rời khỏi phủ thành, nửa giờ sau thì đến Trần trạch.

Trần Đình Thực gọi đệ đệ đến, cùng nghe trưởng tử bẩm báo.

Để khiến thúc phụ hoàn toàn chết tâm, Trần Bá Tông đã mô tả cảnh phụ tử nhận nhau giữa Dương quản sự và Trần Kế Tông thành “ôm nhau khóc lóc”.

Trần Đình Thực cúi đầu thật thấp, sườn mặt lộ vẻ trắng bệch như tờ giấy.

Trần Đình Giám ra hiệu cho trưởng tử lui xuống, ông nắm vai đệ đệ, nói: “Quách thị không có bất kỳ lỗi lầm gì cả, là Trần gia chúng ta đã làm tổn thương nó, nếu nó bằng lòng, ta sẽ viết một bức thư hòa ly, đưa nó về nhà cùng lễ vật hậu hĩnh. Còn về Kế Tông, nó đã đi ngược lại giáo huấn của tổ tông, vi phạm pháp luật, không xứng làm con cháu Trần gia nữa, đệ hãy viết một bức thư ân đoạn nghĩa tuyệt để đuổi nó ra khỏi gia môn, như vậy, vừa có thể cắt đứt quan hệ của nó với nhà ta, lại vừa che giấu những gì mà Tề thị đã làm, không làm mất mặt đệ.”

Trần Đình Thực hoàn toàn  chưa nghĩ xa đến vậy, nhưng đại ca đã suy nghĩ tất cả mọi thứ thay ông ta.

Sự quan tâm từ huynh trưởng khiến Trần Đình Thực cảm thấy lại tìm thấy lý do để sống, nước mắt lại tuôn trào, ông ta đau khổ quỳ xuống.

Trần Đình Giám: …

Ông khó chịu nhìn ra ngoài cửa.

Trần Đình Thực khóc đủ rồi thì nghẹn ngào nói: “Ta nghe theo đại ca, đứa con hoang đó sống hay chết cũng không liên quan đến ta nữa, Quách thị còn trẻ, trở về nhà tái giá cũng tốt. Còn về Hổ Ca Nhi thì sao bây giờ? Ta không muốn nuôi nó, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt bỏ nó, nó chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.”

Trần Đình Giám: “Dương gia ở trong thành, ta sẽ phái người âm thầm đưa Hổ Ca Nhi đến đó, bọn họ chắc chắn sẽ hiểu, nói với bên ngoài rằng tội lỗi của Kế Tông quá nặng nên đệ đưa Hổ Ca Nhi đến chùa để tu hành, ngày ngày niệm kinh giảm bớt tội lỗi cho cha, hai năm sau thì báo bệnh mà qua đời.”

Trần Đình Thực liên tục gật đầu, đại ca thông minh như vậy, trời sinh ra chính là để làm quan.

Ông ta rời đi với đôi mắt đỏ hoe, Trần Đình Giám mệt mỏi ngồi xuống ghế, một tay xoa trán.

Tôn thị đi ra từ phòng bên, lặng lẽ rót cho ông một chén trà.

Trần Đình Giám thở dài một hơi.

Tôn thị hoàn toàn không thấy thương xót, mà còn nói với giọng châm biếm: “Giờ thì phát hiện ra rồi chứ, lão Tứ nhà ta tốt biết bao, chẳng có tội lỗi gì, cũng không cần lão đại phải giúp nó chùi mông.”

Trần Đình Giám: …

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc