Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 25

Trước Sau

break

Trước lúc bình minh, cuối cùng La Ngọc Yến cũng sinh hạ một nữ nhi, mẫu nữ bình an.

Tiếng khóc vang to của trẻ nhỏ truyền đến, Hoa Dương thở phào nhẹ nhõm, vì hai viện ở quá gần nhau, La Ngọc Yến đau suốt cả đêm, khiến bên này nàng cũng không ngủ yên.

Đầu óc nàng mơ màng, nhìn thấy Trần Kính Tông trở mình, rõ ràng trong lòng hắn cũng lo lắng cho huynh tẩu bên đó, Hoa Dương tiện miệng nói: “Chúc mừng, chàng lại có thêm một đứa cháu… Chàng mong là chất tử hay chất nữ?”

Nghĩ đến Phù Thúy Đường vẫn chưa phái người đến báo hỉ, Hoa Dương kịp thời sửa lời.

Trần Kính Tông: “Sao cũng được, dù gì cũng không phải ta nuôi.”

Hoa Dương: …

Nàng vẫn nên đi ngủ thì hơn.

Sau khi trời sáng, phu thê hai người cùng nhau đến Phù Thúy Đường để chúc mừng.

Họ vậy mà lại đến muộn nhất, trong nhà chính, Tôn thị đang bế một đứa trẻ trong chiếc tã lót bằng vải gấm màu xanh lam, cười tươi rói đùa giỡn với đứa trẻ. Trần Đình Giám ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thê tử và tôn nữ, một tay vuốt râu dài, vẻ mặt nho nhã nhưng đầy uy nghiêm.

“Phụ thân, Tứ đệ và Công chúa đến rồi.”

Trần Hiếu Tông là người đầu tiên liếc thấy bóng dáng ngoài cổng viện, khẽ nhắc nhở.

Trần Đình Giám bừng tỉnh, lập tức đứng dậy.

“Phụ thân luôn khách sáo như vậy, sau này trong nhà có chuyện vui gì, nhi tức cũng không dám đến nữa, sợ phá hỏng bầu không khí hòa thuận của cả nhà.”

Hoa Dương đỡ mẹ chồng, giả bộ không hài lòng nói với cha chồng.

Trần Đình Giám ngượng ngùng cười.

Hoa Dương nhìn tiểu chất nữ trong tã, đứa bé vừa mới ra đời, khuôn mặt đỏ ửng và nhăn nheo. Hoa Dương chỉ có thể giả vờ khen ngợi: “Đứa trẻ này vừa mới ra đời đã có thể thấy là một mỹ nhân trong tương lai, lớn lên chắc chắn sẽ hoa nhường nguyệt thẹn như Tam tẩu.”

Trần KínhTông đứng bên cạnh khẽ cười mỉa một tiếng.

Trần Hiếu Tông hơi liếc nhìn qua, mặc dù lời khen của Công chúa chỉ là lời khách sáo, nhưng lão Tứ là thân thúc, lẽ nào không mong chất nữ mình xinh đẹp sao, lại còn phá đám vào lúc này?

Tôn thị cũng trừng mắt qua, cảnh cáo lão Tứ không được gây rối.

Trần Kính Tông tiến đến gần Hoa Dương, thuận theo ánh mắt của nàng nhìn vào chất nữ trong tã, thấy tiểu chất nữ giống như con khỉ, hắn thực sự không thể khen được.

Hoa Dương nhìn quanh một vòng, phát hiện đại tẩu Du Tú không có mặt, đoán chắc là đang ở trong phòng thăm hỏi La Ngọc Yến.

Tối qua La Ngọc Yến sinh nữ nhi, lúc này trong phòng chắc chắn vẫn còn có chút mùi, Hoa Dương không muốn vào ngửi. Dù sao thì nàng cũng là Công chúa, những nghi lễ hình thức giữa chị em dâu đều phải nhường trước địa vị của nàng. 

Lúc này, bên viện Đông cũng đã phái người tới.

Tề thị đã bị giam vào đại lao thành phủ, phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông không tiện đến Phù Thúy Đường để chúc mừng, liền cử thê tử của Trần Kế Tông Quách thị ra mặt.

Quách thị trạc tuổi với Hoa Dương, là nhi tức mà Tề thị cưới từ nhà thư hương có danh tiếng ở phủ Lăng Châu cho nhi tử của mình. Trước khi xuất giá, nàng ta nổi tiếng là dịu dàng hiểu lễ nghĩa. Nếu không phải Trần Kế Tông có một bá phụ làm Các lão, thì Quách gia sẽ không gả thấp nữ nhi cho một kẻ ăn chơi không thích đọc sách ở trấn nhỏ này. Quách thị thì sau khi gả vào, phải đối mặt với một mẹ chồng cường thế độc đoán, còn trượng phu thì thô lỗ không biết tiến thân, lâu dần Quách thị trở thành một nhi tức mờ nhạt.

Đối diện với nhà quan lại quyền quý của Trần Đình Giám, Quách thị vốn đã không có tự tin, nay mẹ chồng lại bị bắt giam, nàng ta càng không dám ngẩng đầu.

Nàng ta căng thẳng rụt rè bước vào nhà chính, tay dắt theo nhi tử ba tuổi là Hổ Ca Nhi.

Mặc dù nhi tử còn nhỏ tuổi, nhưng lúc này cũng có thể mang lại cho nàng ta chút can đảm, nếu không nàng ta sợ rằng mình sẽ đi sai bước.

Trần Bá Tông nhìn sang Hổ Ca Nhi.

Hổ Ca Nhi có một đôi dái tai mũm mĩm, cả Trần gia không ai có dái tai như thế, ngược lại thì biểu ca Dương quản sự của Tề thị có dái tai như vậy.

Trần Bá Tông lại nhìn về phía phụ thân.

Trần Đình Giám ngồi ở vị trí chính, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

“Bá phụ, bá mẫu, chúc mừng hai người lại có thêm tôn nữ.” Quách thị cố gắng nở nụ cười, lại quay sang chúc mừng Trần Hiếu Tông.

Tôn thị rất thương hại đứa chất tức phụ này, nên ân cần hỏi thăm.

“Các con ngồi đi, ta về trước.” Trần Đình Giám đột nhiên đứng dậy.

Trần Bá Tông theo sau nói: “Con tiễn phụ thân.”

Trần Hiếu Tông cũng muốn tiễn, nhưng Trần Bá Tông xua tay, bảo hắn ta tiếp đón khách khứa.

Ra khỏi Phù Thúy Đường, sắc mặt Trần Đình Giám hoàn toàn trầm xuống, dặn dò trưởng tử: “Trước Trung thu, phải làm xong.”

Trần Bá Tông: “Vâng.”

Trần Hiếu Tông, La Ngọc Yến đặt tên cho nữ nhi vừa mới sinh là Uyển Thanh.

Ngày Uyển Thanh đầy tháng, Trần gia tổ chức một gia yến đơn giản ở trạch chính. Trừ La Ngọc Yến phải ở cữ và Uyển Thanh còn quá nhỏ, thì những người khác đều có mặt.

Hoa Dương và Trần Kính Tông vẫn ngồi cạnh nhau ở cùng một chiếc bàn.

Nàng kín đáo quan sát phụ tử Trần Đình Thực.

Trần Đình Thực gầy đi một vòng, trông như hồn bay phách lạc, nhưng vẫn phải cố cười gượng, không dám tỏ vẻ u ám trong ngày vui của nhà đại ca.

Trần Kế Tông cứng rắn hơn ông ta, hắn ta vừa mới mất mẫu thân, tâm trạng không tốt, mặt mày lạnh lùng, chỉ thiếu chút nữa là xé toạc mặt với cả nhà đại phòng.

Gia yến kết thúc, Hoa Dương và Trần Kính Tông quay lại Tứ Nghi Đường.

Không có chuyện gì, Hoa Dương định nghỉ trưa một lát.

Trần Kính Tông ngồi xuống cạnh giường, nhìn nàng nói: “Sổ sách của Tề thị là ta tìm ra, đường đệ của ta có thể sẽ ôm lòng oán hận. Sau này nàng đừng đi một mình ra hoa viên phía sau, dẫn theo nha hoàn cũng không được. Nếu thật sự muốn đi dạo, thì ta sẽ đi cùng nàng.”

Tứ Nghi Đường rất an toàn, Hoa Dương cũng sẽ không dễ gì ra ngoài Trần phủ, chỉ sợ Trần Kế Tông lên cơn, nấp trong hoa viên chờ thời cơ báo thù.

Hoa Dương nghe xong, lạnh lùng cười: “Hắn còn dám mưu hại ta sao?”

Trần Kính Tông: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta chỉ cần ở lại đây vài tháng nữa, không đáng để mạo hiểm.”

Chân trần thì sợ gì người đeo giày, trước đây Trần Kế Tông đã dám ngắm nghía sắc đẹp của nàng, giờ mang mối thù mất mẫu thân, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

(*)Chân trần thì sợ gì người đeo giày光脚的不怕穿鞋的: ý chỉ những kẻ không còn gì để mất nên sẽ không sợ gì nữa cả.

Hoa Dương cúi đầu, Trần Kế Tông không đến mưu hại nàng, đợi hết tang có cơ hội ra ngoài, nàng cũng sẽ xử lý Trần Kế Tông.

Năm đó sau khi cha chồng qua đời, tội danh thứ hai mà ông phải gánh chính là dung túng cho người thân phạm tội.

Trong hồ sơ có ghi, Trần Kế Tông là kẻ ăn chơi trác táng, dựa vào việc có trưởng bối làm quan trong triều, hắn ta hoành hành ngang ngược khắp vùng Trấn Thạch Kiều. Hắn ta muốn ức hiếp ai thì ức hiếp, chuyện nhỏ thì dân đành nín nhịn, chuyện lớn thì hắn ta đưa ra một số bạc, thế là thành công bịt miệng người dân bị hại. Dân chúng e ngại hắn ta là chất tử duy nhất của Trần Các lão, đoán rằng Trần Các lão sẽ che chở cho chất tử mình, dù có oan ức cũng không dám báo lên, sợ phải chịu sự trả thù của Trần gia.

Sau khi cha chồng qua đời, đệ đệ hạ chỉ tịch thu tài sản Trần gia, dân chúng xung quanh Trấn Thạch Kiều thấy Cẩm y vệ đến, đoán rằng Trần gia sắp đổ, bèn nhao nhao mang đơn kiện những nỗi oan ức từ nhiều năm trước lên.

Tất cả đều là do Trần Kế Tông gây ra, nhưng Trần Kế Tông là cái thá gì, bé nhỏ không đáng kể, tội danh tất nhiên đổ lên đầu cha chồng.

Tuy nhiên, những năm đó Trần Kế Tông thường xuyên phạm tội, cũng chính là lúc then chốt cha chồng được thăng chức Thủ phụ, đang mạnh tay cải cách triều đình, cha chồng phải xử lý bao nhiêu là việc lớn nhỏ trên toàn quốc, làm sao cha chồng có thể biết chuyện ở tổ trạch, khi Trần Đình Thực quá nhu nhược, Tề thị quá chuyên quyền, họ đã che giấu những việc làm của nhi tử mình.

Hiện giờ cha chồng đang ở Trấn Thạch Kiều, Hoa Dương cũng biết năm ngoái Trần Kế Tông đã phạm một vụ án, chỉ cần nhà người bị hại đó dám đứng ra cáo trạng, cha chồng có thể làm ngơ sao?

Nếu không phải vì đang chịu tang không tiện ra ngoài, thì Hoa Dương đã ra tay từ lâu rồi.

Tuy nhiên, sự lo lắng của Trần Kính Tông cũng có lý. Trần Kế Tông cao to vạm vỡ, nếu hắn ta ẩn nấp trong hoa viên rồi xông lên thì dù nàng có cả Triều Vân và Triều Nguyệt gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn ta.

“Trong mấy tháng này chàng cũng đừng vào núi nữa.”

Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông nói, tường rào của Trần gia không cao, hắn có thể trèo ra trèo vào thì người khác cũng có thể.

Trần Kính Tông gật đầu: “Ta đã nói với lão đầu rồi, bảo ông tăng cường lính canh gác, đảm bảo lúc nào bên chúng ta cũng có người trông chừng.”

Hoa Dương nghĩ, cho dù bên ngoài có hộ vệ hay không, chỉ cần Trần Kính Tông không rời khỏi Tứ Nghi Đường, thì nàng chẳng sợ gì cả.

Nghĩ tới đây, Hoa Dương hài lòng véo nhẹ cánh tay rắn chắc của hắn.

Đúng là võ phu có lợi, nếu đổi lại là trạng nguyên lang hay thám hoa lang, lỡ gặp kẻ xấu thật thì hai huynh đệ đó cũng chưa chắc đã đánh lại.

Trần Kính Tông: …

Có phải vì phát hiện ra hắn có thể giúp nàng xua đuổi côn trùng, cõng lên núi, bảo vệ khỏi kẻ xấu mà gần đây nàng mới có chút thiện cảm hơn với hắn hơn không?

….

Hôm sau, Trần Kính Tông đã đi tuần tra quanh tường viện của Tứ Nghi Đường, suy nghĩ về việc đào bẫy để phòng ngừa có kẻ bên ngoài trèo vào.

Lúc này, bỗng dưng bên ngoài cửa Trần trạch vang lên tiếng khóc của một nữ nhân, miệng kêu oan, cầu xin lão tử làm chủ cho nàng ta.

Trần Kính Tông lập tức quay về Tứ Nghi Đường.

Hoa Dương cũng nghe thấy, phu thê hai người chạm nhau tại cửa viện của Tứ Nghi Đường.

Trần Kính Tông: “Nàng cũng muốn đi xem sao?”

Hoa Dương gật đầu.

Đôi phu thê sánh vai bước đi trên hành lang thì thấy Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng lần lượt bước ra. La Ngọc Yến đang ở cữ, muốn xem náo nhiệt nhưng lại bất lực, còn Du Tú thì bị Trần Bá Tông yêu cầu ở lại trong nhà.

Trần Bá Tông dám quản thê tử của mình, nhưng không dám can thiệp vào tự do của đệ muội Công chúa, sau khi gật đầu chào hỏi, bốn người cùng đi về chủ trạch.

Trần Đình Giám, Tôn thị đã đến.

“Lão gia, bên ngoài có người gây chuyện, một đám dân chúng đã vây quanh.” Quản sự đứng trong cửa, rất đau đầu nói.

Trần Đình Giám: “Mở cửa.”

Gia chủ đã ra lệnh, quản sự vội vàng gọi gia nhân mở cửa.

Hoa Dương nhờ vào vai Trần Kính Tông che nửa mặt, nhìn ra ngoài cửa, liền thấy phía trước có một đôi phu thê trẻ trong bộ đồ bình dân đang quỳ, gương mặt nam tử hốc hác, còn gương mặt của nữ tử thanh tú, da dẻ trắng trẻo nhưng có vẻ ốm yếu, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vệt nước mắt.

Khi thấy Trần Đình Giám, nữ tử khóc lóc đập đầu: “Các lão, dân phụ có oan khuất, cầu xin Các lão làm chủ cho dân phụ!”

Trần Đình Giám bước ra ngoài, vì nữ tử khóc lóc quá thảm thiết nên sắc mặt nghiêm nghị của ông cũng dịu đi phần nào, ông cúi đầu hỏi: “Nếu có oan khuất, sao không đến quan phủ trình bày? Lão phu đang trong thời gian chịu tang, không tiện can thiệp vào việc này.”

Nữ tử quỳ dưới đất, nước mắt tuôn rơi không ngừng: “Thưa Các lão, người mà dân nữ muốn kiện chính là chất tử Trần Kế Tông của ngài. Trước đây không dám tố cáo vì sợ Các lão sẽ bảo vệ thân chất. Mấy ngày trước nghe tin Các lão vì đại nghĩa diệt thân đã đưa Tề thị vào đại lao, dân phụ mới sinh ra hy vọng, đặc biệt đến cầu xin Các lão đòi lại công đạo cho phu thê chúng ta.”

Trần Đình Giám nhíu mày, nhìn về phía nội viện.

Phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông vừa lúc đến nơi, Trần Đình Thực không nhận ra người quỳ trên đất, nhưng khi Trần Kế Tông nhìn thấy gương mặt của nam tử, hắn ta bất ngờ đến mức dừng bước, sắc mặt thay đổi mấy lần, rõ ràng trong lòng chột dạ.

Trần Đình Giám thu hồi tầm nhìn, tiếp tục hỏi nữ tử: “Ngươi có oan khuất gì?”

Lời này khiến nữ tử khóc càng bi thương hơn, nghẹn ngào một lúc lâu, nàng ta mới miễn cưỡng có thể nói ra câu hoàn chỉnh, ngẩng đầu nói: “Dân phụ là người trấn Triệu gia, năm năm trước gả đến trấn này, trưa mùng chín tháng sáu năm ngoái, dân phụ đang giặt đồ bên suối, Trần Kế Tông đột nhiên… đột nhiên xuất hiện, cưỡng bức lôi dân phụ đến một nơi xa... Dân phụ không dám làm ầm lên, không ngờ hắn ta ngày một tệ hơn, đến nhà tìm dân phụ nhiều lần, một lần bị trượng phu của ta bắt được, thân hình của Trần Kế Tông vạm vỡ, trượng phu của ta không phải đối thủ của hắn ta, bị hắn ta đánh gãy một chân, còn nói nếu bọn ta dám làm to chuyện thì hắn ta sẽ lấy mạng của trượng phu của ta!"

“Ngươi nói bậy, ta căn bản không quen biết ngươi!”

Trần Kế Tông chạy ra, quỳ phịch trước mặt Trần Đình Giám, mắt đỏ hoe thanh minh: “Bá phụ đừng tin nàng ta! Người này rõ ràng là thấy nương của ta gặp chuyện, nên đến vu khống ta, muốn lấy lợi từ nhà ta!”

“Ta không nói bậy!”

Nữ tử đó nhìn thấy Trần Kế Tông thì như phát điên, lao tới định kéo y phục trên người Trần Kế Tông: “Ngươi là súc sinh nhiều lần ức hiếp ta, ta đã từng cào lưng ngươi, cắn thịt ngươi, ngươi có dám để lộ vết sẹo cho Các lão xác minh không?”

Trần Kế Tông đẩy mạnh nàng ta ra: “Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, đều là do thê tử ta để lại, liên quan gì đến ngươi!”

Trong nội viện, Quách thị vốn dĩ vì sự chỉ tội của nữ tử đó mà mặt mày tái mét, suýt ngã quỵ, đột nhiên nghe Trần Kế Tông lại lôi nàng ta vào giữa đám đông như vậy, còn nói ra loại chuyện khó nghe đó, Quách thị chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, sau sự xấu hổ tột cùng là nỗi căm hận sâu sắc, không kiềm chế nổi mà khóc la: “Ta không có! Trần Kế Tông ngươi tự mình không phải là người, đừng hòng hủy hoại danh dự của ta!”

Sai lầm lớn nhất cả đời này của nàng ta chính là nghe theo lời phụ mẫu, gả vào Trần gia!

Những người dân thích nhất xem náo nhiệt, đặc biệt là những chuyện xấu riêng tư giữa nam nữ, nên trong đám đông lập tức vang lên tiếng xì xầm bàn tán.

Trần Đình Giám nhắm mắt lại, chỉ tay về phía Trần Kế Tông và nói với quản sự: “Trói nó lại, đưa vào từ đường thẩm vấn.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc