Chiếu chỉ và ban thưởng của Cảnh Thuận Đế đã đến Trấn Thạch Kiều vào ngày mồng hai tháng tám.
Đã hơn một tháng kể từ trận mưa lớn đó, nước lũ đã rút hết từ lâu, đường xá trong Trấn cũng được dọn dẹp sạch sẽ, người dân đang chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu.
Chú ý thấy có một đoàn người ngựa đang tiến về phía Trần gia, dân chúng ở cánh đồng thì thầm bàn tán.
“Hình như ta thấy một vị công công, chẳng lẽ là người trong cung đến sao?”
“Nghe nói Tề thị tham ô không ít bạc, có phải là sự việc bại lộ rồi, liên lụy đến cả Trần gia không?”
“Không thể nào, Trần Các lão là một vị quan tốt, những việc Tề thị làm sao có thể tính lên đầu ông ấy được?”
“Đúng vậy, Tề thị đã lấy trộm nhân sâm của lão thái thái, còn cho lão thái thái uống thuốc giả, Trần gia đã gửi hưu thư đến Tề gia lâu rồi, Tề gia có lỗi, chẳng dám nói một lời.”
(*) hưu thư 休书: đơn ly hôn
Ngày hôm đó, khi Phò mã gia đánh thân thúc, Trần Kế Tông của nhị phòng đã lớn tiếng kêu oan, rất nhiều dân chúng đều nghe thấy, sau đó bên Trần gia cũng lần lượt truyền ra một số tin tức.
Một số người dân gan dạ còn chạy theo đoàn người ngựa, đổ dồn về phía nhà tổ của Trần gia, hy vọng có thể nhìn thấy chút náo nhiệt.
Trần trạch.
Các phòng đều đang chịu tang đúng khuôn phép, nghe tin thánh chỉ đến, Trần Đình Giám vội vã cùng Tôn thị chạy ra tiền viện, tiện thể phái người đi thông báo cho hai viện Đông và Tây.
Những việc mà Tề thị gây ra đã sớm lan truyền trong nội bộ Trần gia, các phòng cũng đều biết Trần Đình Giám đã gửi tấu chương thỉnh tội vào cung, nên không ngạc nhiên khi có chiếu chỉ đến.
Hoa Dương và Trần Kính Tông rời khỏi Tứ Nghi Đường, trên hành lang gặp hai nhà Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông.
Những người khác đều ổn, chỉ có La Ngọc Yến sắp sinh trong mấy ngày tới, bụng nàng ta căng tròn, trông rất vất vả.
“Đi thôi.”
Ba nhà đã đến đủ, Trần Bá Tông mở lời.
Đến tiền viện của chủ trạch, liền thấy ngoài phu thê Trần Đình Giám, thì cả nhà năm người của viện Đông cũng đến rồi, chỉ có Tề thị là bị trói tay.
Trong thời gian này, Tề thị và biểu ca Dương quản sự của nàng ta đều bị giam trong phòng chứa củi của viện Đông, nay cơ thể tiều tụy, dáng vẻ hốc hác, chẳng còn chút diễu võ dương oai như trước kia khi đi trên Trấn.
“Nô tài bái kiến Công chúa.”
Tiểu Mã công công đang trò chuyện với Trần Đình Giám, vừa liếc thấy Công chúa đến, liền lập tức bỏ qua Trần Đình Giám, chạy vài bước đến trước mặt Hoa Dương, quỳ xuống dập đầu.
Hắn ta là con nuôi của Mã công công bên cạnh Cảnh Thuận Đế, cũng có chút mặt mũi trước mặt Thánh thượng, Hoa Dương đương nhiên nhận ra, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao lại phái ngươi đến đây?”
Tiểu Mã công công ngẩng đầu, cười đáp: “Hoàng thượng, nương nương nhớ Công chúa, sai nô tài mang đồ ban thưởng đến cho người, trước khi đi, Hoàng thượng còn dặn dò rất nhiều, bảo nô tài phải nhìn kỹ xem Công chúa có gầy đi không.”
Nói xong, hắn ta còn thực sự cẩn thận quan sát Công chúa.
Đám thái giám trong cung rất giỏi lấy lòng người khác, hơn nữa còn lấy lòng một cách tự nhiên, không để lộ chút khó xử, ngượng ngùng hay giả tạo nào.
Hoa Dương mỉm cười bảo hắn ta đứng lên nói chuyện.
Tiểu Mã công công còn muốn nhìn thêm vài lần để về có thể kể lại vài câu trước mặt Hoàng thượng, bỗng một ánh mắt sắc lạnh nhìn tới. Tiểu Mã công công nhìn qua, liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Phò mã gia.
Trong lòng Tiểu Mã công công thầm than, hắn ta chỉ là một kẻ không trọn vẹn, lại còn được lệnh quan tâm Công chúa, sao Phò mã gia lại nhỏ nhen như thế?
“Mọi người đang đợi, ngươi tuyên chỉ trước đi.”
Hoa Dương không muốn nán lại với Tiểu Mã công công quá lâu, dẫn Trần Kính Tông đứng vào hàng sau cha mẹ chồng.
Tiểu Mã công công cũng nghiêm túc trở lại, cầm thánh chỉ bước đến trước mặt mọi người Trần gia.
Trần Đình Giám dẫn theo cả nhà quỳ rạp xuống.
Vì bụng La Ngọc Yến quá to, dù Trần Hiếu Tông đứng bên cạnh đỡ, nhưng vẫn chậm hơn mọi người một bước, trên mặt lộ rõ vẻ khó nhọc.
Tiểu Mã công công không để ý, thấy mọi người đã quỳ ổn thỏa, hắn ta cất cao giọng đọc thánh chỉ.
Khi Tề thị nghe thấy mình bị phán treo cổ, liền tối sầm mặt mày, ngã quỵ xuống đất.
Dù gì thì Trần Đình Thực cũng đã là phu thê với bà ta hơn hai mươi năm, dù oán trách hay phẫn nộ đến đâu thì vẫn đã yêu thương suốt hơn hai mươi năm. Khi nghe Tề thị gặp kết cục như vậy, toàn thân ông ta lạnh toát, sắc mặt trắng bệch, như thể hồn phách bị quỷ sai bắt đi. Trần Kế Tông cúi đầu, muốn khóc thét nhưng không dám, nước mắt đầy mặt.
“Tạ ơn Hoàng thượng khoan dung, thần xin dập đầu tạ thánh ân.”
Trần Đình Giám cúi đầu lĩnh chỉ.
Tiểu Mã công công trao thánh chỉ màu vàng tươi cho ông, rồi truyền đạt thêm vài lời khích lệ của Cảnh Thuận Đế dành cho Trần Đình Giám, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía Hoa Dương.
Hoa Dương liền nói với Trần Đình Giám: “Phụ thân, con đưa Tiểu Mã công công đến Tứ Nghi Đường uống chén trà.”
Trần Đình Giám gật đầu.
Tiểu Mã công công mỉm cười đi theo, Trần Kính Tông đoán Hoa Dương muốn hỏi thăm tin tức trong cung từ hắn ta, nên hiểu ý không quay về ngay.
Tri phủ Lăng Châu đã phái sai nha đến, sau khi hành lễ với Trần Đình Giám, liền muốn áp giải Tề thị, Dương quản sự đi.
“Nương!”
Trần Kế Tông không thể kìm nén được nữa, lao tới ôm chặt lấy chân Tề thị, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tề thị tuyệt vọng và tê dại nhìn về phía huynh đệ Trần Đình Giám, Trần Đình Thực, rồi đột nhiên mỉm cười khó hiểu, kéo lê thân xác mệt mỏi, ngoan ngoãn theo chân sai nha rời đi.
Bên ngoài Trần gia, một đám đông dân chúng đang tụ tập xem náo nhiệt. Thánh chỉ vừa được tuyên bên trong, họ cũng nghe rõ mồn một, lúc này liền chỉ trỏ vào Tề thị.
Gã sai vặt đóng cửa lớn của Trần gia lại, ngăn cách những âm thanh huyên náo bên ngoài.
Trần Đình Giám nghiêm nghị nhìn đám người trong nhà, lớn tiếng nói: “Tai họa của Tề thị hôm nay, các người phải lấy đó làm bài học. Nếu còn ai phạm phải lỗi lầm tương tự, ta cũng sẽ xử lý theo luật pháp, đừng ai mong ta sẽ nhân nhượng!”
Trần Đình Thực chỉ cảm thấy đại ca đang ám chỉ ông ta, hơn nữa thánh chỉ cũng đã nhắc đến việc đại ca phải nghiêm khắc răn dạy ông ta. Quá sợ hãi, đôi chân ông ta run rẩy, lại quỳ xuống đất.
Tôn thị vội ra hiệu cho các nhi tử.
Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông nhanh chóng bước tới, đỡ thúc phụ mình đứng dậy.
Trần Kính Tông mỉm cười, xoay người đi về hướng viện Tây.
Cái chết của Tề thị là đáng tội.
Luật pháp triều đình nghiêm khắc trừng trị tội con cái bất hiếu, bao gồm cả nhi tức. Không cần nói đến việc Tề thị tham ô, chỉ riêng tội bà ta dám cho lão thái thái uống thuốc giả thì đã đủ phạm trọng tội bất hiếu.
…
Tiểu Mã công công còn phải gấp rút về kinh, sau khi để lại cho Hoa Dương bốn rương đồ ban thưởng và ba phong thư nhà thì cáo từ.
Ba bức thư nhà này lần lượt là của Hoàng Đế, Hoàng Hậu và Thái tử. Hoa Dương ngồi tựa lưng vào sập gần cửa sổ, đọc rất hứng thú.
Trần Kính Tông bước vào.
Hoa Dương cảnh giác dịch người vào trong, đồng thời nhặt hai bức thư nhà còn lại lên, trông như thể đề phòng Trần Kính Tông nhòm ngó.
Trần Kính Tông không tiến lại gần nàng, chỉ nhìn bốn chiếc rương vẫn còn đặt trong phòng, hắn liền mở từng chiếc ra xem. Bên trong đều là gấm vóc lụa là và những chiếc áo choàng lông thượng hạng giữ ấm, mà rõ ràng Hoa Dương cũng đã mang theo vài rương những thứ này qua đây.
“Hoàng thượng, nương nương quả thật rất thương nàng, chỉ sợ nàng chịu khổ ở nơi này.”
Trần Kính Tông ngồi trên ghế, nói mỉa mai với Công chúa đang ngồi trên sập.
Hoa Dương vừa đọc thư, vừa thờ ơ đáp: “Ai bảo ta dễ được người ta cưng chiều chứ, không giống như ai đó.”
Sự khác biệt trong cách đối xử của phụ mẫu hai bên với phu thê họ thật khác xa nhau.
Trần Kính Tông bình thản uống trà: “Nàng có dễ được người ta cưng chiều đến mấy thì chẳng phải vẫn phải gả cho ta sao.”
Hoa Dương: …
Rốt cuộc là hắn đang tự hạ thấp bản thân hay đang tự mãn vậy?
Đêm hôm đó, khi phu thê hai người đang ngủ ngon, bỗng bị tiếng ồn ào đánh thức.
Trần Kính Tông nghiêng tai lắng nghe, đoán: “Chắc là Tam tẩu sắp sinh rồi.”
Hoa Dương chớp chớp mắt.
Nàng biết cái thai này của La Ngọc Yến là nữ nhi, nhưng không nhớ rõ ngày sinh cụ thể của đứa trẻ. Nói gì đến chất nữ, ngay cả sinh thần của Trần Kính Tông, nàng cũng chỉ nhớ sau khi hắn đã qua đời.
Tại sao lại nhớ? Vì ngày mất và ngày sinh thần của Trần Kính Tông là trùng nhau.
Khi hắn còn sống, bản thân nàng chẳng quan tâm hay lo lắng, mà cả nhà cũng sẽ không đặc biệt tổ chức sinh thần cho một đại nam tử đã lập gia đình. Năm đầu tiên khi Hoa Dương mới gả về, mẹ chồng có nhắc nhở nàng, Hoa Dương nể mặt mẹ chồng nên buổi tối đó đã gọi nhà bếp làm mì trường thọ cho Trần Kính Tông. Thế mà tên gia hỏa đó lại cho rằng nàng đang ám chỉ điều gì, liền tắm rửa sạch sẽ, rồi quấn lấy nàng đến nửa đêm.
Năm thứ hai, khi mẹ chồng lại khéo léo nhắc nhở, Hoa Dương sợ Trần Kính Tông lại làm bậy, nên chỉ giả vờ không biết, còn Trần Kính Tông hình như cũng không nhớ, vẫn đều đặn ra ngoài làm việc từ sáng đến tối.
Sau này, khi hắn chết trên chiến trường, tin dữ truyền về, Hoa Dương nghe mẹ chồng vừa khóc vừa kể vì sao lại là ngày hôm ấy, mới biết hắn chết đúng vào ngày sinh thần của mình.
Sao lại có người mệnh khổ như thế?
Trong bóng tối, Hoa Dương cảm thấy đồng cảm, liền ôm lấy Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông hơi sững sờ, rồi ngay lập tức ôm lại nàng, một tay gạt tóc dài của nàng sang bên, cúi xuống hôn lên cổ nàng.
Hoa Dương: …
Nàng nhéo cánh tay hắn.
Trần Kính Tông hít một hơi thật sâu, chống tay ngồi dậy, nhìn nàng nói: “Ta tưởng nàng muốn.”
Hoa Dương: “Nữ nhân sinh con như bước vào quỷ môn quan, đã biết Tam tẩu sắp sinh rồi, sao ta có thể có tâm trạng đó?”
Trần Kính Tông: “Tam tẩu sinh chứ đâu phải nàng sinh, liên quan gì đến nàng?”
Hoa Dương chỉ đẩy hắn ngã xuống giường.
Trần Kính Tông mừng hụt, nằm ngửa trên giường, đối mặt với màn trướng mà cố gắng bình ổn lại cơ thể.
Bên này còn yên tĩnh nhưng động tĩnh của Phù Thúy Đường ở phía trước ngày càng lớn, không bao lâu sau, tiếng kêu đau đớn của La Ngọc Yến vang lên.
Đây là lần thứ hai Hoa Dương nghe thấy nàng ta kêu, khiến nàng cũng cảm thấy khó chịu theo. Ngay cả cái đó của Trần Kính Tông nàng còn sợ, không thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn khi sinh con khủng khiếp như thế nào.
Nàng vội vàng muốn chuyển hướng suy nghĩ, liền vươn tay vỗ nam nhân bên cạnh.
Trần Kính Tông: “Nếu đã không muốn, thì ít động tay động chân thôi.”
Hoa Dương thu tay lại, nằm nghiêng đối diện hắn, nhỏ giọng nói: “Ta sợ đau, sau này chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, chàng thấy thế nào?”
Nàng không thích gần gũi với con cái nhà người khác, nhưng lại muốn có cốt nhục của riêng mình, chỉ cần một đứa là đủ, không cần nhiều hơn.
Hơi thở của Trần Kính Tông vừa mới bình ổn lại thì lập tức trở nên nặng nề: “Nửa đêm, nàng thật sự muốn nói cái này với ta?”
Hoa Dương: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đấy.”
Trần Kính Tông: “Chuyện nghiêm túc thì có sinh ra được con không?”
Hoa Dương: …
Nàng tức giận quay lưng lại.
Trần Kính Tông liền áp sát lại, cánh tay dài rắn chắc ôm chặt lấy nàng, không cho nàng trốn.
Hắn nhẹ nhàng cắn vào dái tai nàng, khiến nàng mất hết sức lực.
Một lát sau, hắn hỏi: “Nàng thật sự muốn sinh con cho ta sao?”
Hoa Dương thở dốc: “Cái gì gọi là sinh con cho chàng? Đó cũng là con của ta, ta sinh cho chính mình.”
Trần Kính Tông: “Được, chỉ cần đứa bé là của ta, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được, một đứa cũng không ít, mười đứa ta cũng không chê nhiều.”
Những lời này lại đầy tính không nghiêm túc, nàng chỉ có một Phò mã, con không phải của hắn, chẳng nhẽ nàng sẽ cho hắn đội mũ xanh sao?
Hoa Dương tiếp tục nhéo hắn.
Trần Kính Tông giữ chặt hai tay nàng, mặc dù biết là không nên nhưng vẫn cố tình lãng phí sức lực.
Áo lót của Hoa Dương cũng là vải dệt kim, rất mỏng. Nếu để hắn làm rách, các nha hoàn nhìn thấy thì thật xấu hổ.
“Đủ rồi.” Nàng cố gắng làm ra vẻ không thích một chút nào.
Trần Kính Tông lại lười biếng nằm thêm một lúc, rồi thở dốc, trở mình nằm sang một bên.
Hoa Dương nhìn gương mặt mờ ảo của hắn, không ngủ được, đầu óc lộn xộn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Một lúc lâu sau, nàng sờ lên cánh tay của Trần Kính Tông: “Ta muốn có con, nhưng cũng không muốn sinh quá sớm. Chúng ta có thể chờ thêm vài năm nữa được không?”
Trần Kính Tông quay đầu lại, giọng nói hơi lạnh: “Ý nàng là sao? Trong mấy năm này không cho ta động vào nàng?”
Hoa Dương: “Không phải, chỉ là muốn sinh con muộn hơn một chút, luôn có những cách khác để tránh thai.”
Cô mẫu Trưởng Công chúa An Lạc của nàng đã mất Phò mã từ lâu, trong phủ hầu như không thiếu nam nhân, cô mẫu chắc chắn có kế sách có thể tránh thai mà không tổn hại đến cơ thể.
Đợi năm sau nữa hết tang, nàng sẽ viết thư hỏi cô mẫu.
Bây giờ thì không cần thiết, để tránh cho cô mẫu nghĩ nàng không muốn sớm có con là giả, do sự cô đơn trong lúc chịu tang mới là thật.