Xe ngựa càng đến gần chân núi, đường đi càng gập ghềnh, xe ngựa càng xóc nảy dữ dội hơn.
Trần Kính Tông khó khăn lắm mới giúp Hoa Dương đeo lại được chiếc khuyên tai ngọc trai bằng bạc vào tai phải, vừa nãy vì cảm thấy chiếc khuyên tai này vướng víu nên hắn đã tháo nó ra.
Hắn ngồi thẳng người, lại nhìn Hoa Dương, khuôn mặt đỏ bừng, cho dù đang tức giận cũng toát lên vẻ quyến rũ.
Công chúa rất coi trọng thể diện, vì thế khi xuống xe cũng không lộ dấu vết gì, vừa rồi nàng thà nhẫn nhịn phối hợp cũng không hề chống cự dù chỉ một chút, nên giờ trâm cài tóc gắn ngọc trai trên đầu nàng mới không hỗn loạn, bộ váy trắng trên người cũng không có thêm một nếp gấp nào không nên có.
Giống như một nàng tiên đột nhiên mất đi pháp lực không thể cử động, mặc cho phàm phu tục tử* tiếp cận nàng, tùy ý giở trò muốn làm gì thì làm.
*Phàm phu tục tử: người bình thường, tầm thường
Trần Kính Tông nhặt chiếc quạt tròn mà nàng làm rơi trên ghế lên, vừa quạt cho nàng để nhận lỗi vừa thầm nghĩ, đợi sau Tết ngoài việc phục vụ ra, nhất định hắn sẽ thử lại ở trong xe một lần nữa.
Hoa Dương không thèm nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng vén tấm màn che bên cạnh lên để gió thổi vào, xua tan đi bầu không khí ám muội trong xe ngựa.
Phía sau xe là tiếng vó ngựa lộc cộc từ những con ngựa mà bốn hộ vệ đang cưỡi, Hoa Dương hồi tưởng một lúc, rất chắc chắn rằng nàng không phát ra tiếng động nào.
Nhịp tim từ từ ổn định lại, khuôn mặt nóng bừng cũng dần dịu đi.
Theo tiếng “uy” của phu xe, chiếc xe ngựa dừng lại.
“Công chúa, phò mã, phía trước chính là núi rồi.”
Hoa Dương nhìn về phía chiếc tủ đựng đồ bên cạnh Trần Kính Tông, chiếc nón có mành che mặt của nàng được đặt trên nóc tủ.
Trong chuyến đi này, họ không mang theo nha hoàn, vì vậy những việc mà nha hoàn thường làm đương nhiên là do Trần Kính Tông phụ trách.
Trần Kính Tông nhặt chiếc nón có mành che mặt lên, cẩn thận đội cho Hoa Dương.
Một vòng voan trắng nhẹ nhàng rủ xuống, làm mờ khuôn mặt của công chúa, chỉ có đôi môi đỏ mọng vẫn lộ ra màu sắc rực rỡ qua lớp voan mỏng.
Trần Kính Tông nhìn đôi môi của nàng lần cuối, xuống xe trước rồi quay lại đỡ nàng.
Sau khi xuống xe ngựa, trong nháy mắt Hoa Dương bị làn gió mát mẻ trong lành buổi sáng bao quanh, nàng tận hưởng hít thở không khí trong lành. nhìn về phía trước thì thấy một ngọn núi thấp được phủ đầy cây cối xanh um tươi tốt, trong núi có những bậc đá uốn lượn, cũng có một vài bia mộ đã lộ ra những thăng trầm của cuộc đời.
Trần Kính Tông bảo phu xe và hộ vệ ở lại chỗ cũ, một tay hắn cầm chiếc giỏ trúc đựng giấy hương cúng tế và những thứ khác, tay kia đỡ cánh tay của Hoa Dương, đôi phu thê sánh vai nhau đi về phía trước.
Hoa Dương phát hiện bậc đá ở đây rất sạch sẽ, liền hỏi: “Những ngọn núi ở phía sau nhà các ngươi, cũng đều xây bậc đá như thế này sao?”
Trần Kính Tông: “Sao có thể? Những chỗ đó là núi hoang, chỗ dành riêng cho các gia đình chôn cất người thân. Vì thường đến cúng bái nên mới đặc biệt xây một vài bậc đá.”
Hoa Dương đang định nói chuyện, một con côn trùng nhỏ màu đen có cánh kêu vo ve bay tới, dọa nàng sợ tới mức vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Kính Tông, trốn phía sau hắn.
Trần Kính Tông vung tay một cái, khiến con côn trùng bay vào bụi cỏ bên đường.
Hoa Dương cũng không còn nhàn hạ, thoải mái để ngắm nhìn phong cảnh nữa, chỉ muốn mau chóng cúng bái lão thái thái cho xong rồi nhanh chóng xuống núi.
Gió trên núi thỉnh thoảng thổi bay mạng che mặt của nàng, Trần Kính Tông thấy nàng nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt, là vẻ ghét bỏ mà hắn rất quen thuộc.
Hắn chế giễu nói: “Đã nói với nàng là lão thái thái sẽ không để ý đến những gì chúng ta làm đâu, nàng cứ phải xem trọng, tự leo lên núi chịu tội.”
Hoa Dương tự có tính toán riêng của mình.
Nhà họ Trần được coi là một gia tộc giàu có ở trấn Thạch Kiều, cộng thêm việc sau khi Trần Đình Giám đỗ trạng nguyên thì được thăng chức liên tục. Những người trong lão trạch đã sửa sang lại khu vực xung quanh khu nhà tổ, chiếm riêng một ngọn núi nhỏ. Những phiến đá được xếp gọn gàng ngăn nắp trước một số ngôi mộ để dễ dàng dọn dẹp.
Từ chân núi đến phần mộ tổ tiên của nhà họ Trần, đôi phu thê chỉ leo núi chừng một khắc*, dù vậy Hoa Dương cũng thở hổn hển vì mệt đến mức thở không ra hơi.
*Một khắc = 15 phút.
Trần Kính Tông cởi chiếc nón có mành che mặt của nàng ra: “Ở nơi như thế này, ngoại trừ tổ tiên trong nhà chúng ta, không ai có thể nhìn thấy nàng đâu.”
Hoa Dương nhìn lại con đường núi đã đi qua, cũng không còn cố chấp nữa.
Trần Kính Tông bảo nàng nghỉ ngơi, hắn lấy chổi quét tất cả các bia mộ một lượt. Sau đó đặt giấy hương, đồ cúng và các lễ vật khác trước ngôi mộ mới của lão thái thái.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hắn quay đầu lại gọi Hoa Dương: “Lại đây nào.”
Hoa Dương đi tới cạnh hắn, nhìn phiến đá cứng ngắc dưới chân, nhíu mày.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cúng bái tổ tiên trong hoàng thất, nàng thực sự không quỳ được mấy lần. Trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu thì cũng chỉ hành lễ thỉnh an là xong.
Mà phiến đá này thì cứng ngắc, quỳ xuống rất khó chịu.
Trần Kính Tông nhìn thoáng qua là biết nàng đang nghĩ gì, xùy một tiếng rồi cởi áo khoác ngoài ra, gấp lại vài lần rồi trải trên mặt đất.
Hoa Dương mỉm cười, người này thô lỗ thì thô lỗ nhưng nhiều lúc cũng rất biết chăm sóc người khác.
Khi nàng quỳ xuống, liền nghe thấy Trần Kính Tông nói với bia mộ của lão thái thái: “Tổ mẫu, người thật có phúc, hôm nay có tôn nhi tức* là công chúa đến bái lạy người. Trên đời này có nhiều lão thái thái như vậy nhưng chỉ có mình người được đối đãi giống như các quý nhân trong hoàng lăng.”
*Tôn nhi tức: cháu dâu.
Đáp lại sự trêu chọc trần trụi này, Hoa Dương vươn tay định véo vào eo hắn, kết quả là Trần Kính Tông hơi gồng lên để nàng không thể véo được vào da thịt.
“Trước mặt tổ mẫu, nàng đừng động tay động chân.” Trần Kính Tông nghiêm túc khiển trách.
Hoa Dương: …..
Trần Kính Tông đã tự mình thắp ba nén nhang rồi đưa qua.
Chính sự quan trọng, Hoa Dương nhận lấy nhang, nhìn bia mộ của lão thái thái, nàng nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Lão thái thái, tôn tức* thành tâm đến chịu tang cho người, tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc làm trái lễ nghi, tất cả là do phò mã không đứng đắn, cưỡng ép ta.”
*Tôn tức: cháu dâu.
Trần Kính Tông: …..
Hắn quả thực đã ép buộc nàng làm một số chuyện, nhưng hắn cũng không ép nàng làm những chuyện không đúng đắn đó, không phải sao?
“Tuy rằng phò mã nhiều lần phá giới, nhưng con biết hắn thật tâm hiếu thuận với người.”
Trần Kính Tông hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, hàng mi dài và dày rũ xuống, thành kính như đang dâng hương trước Phật tổ.
“Hôm nay tôn tức đến đây, thứ nhất là để xin lỗi người, thứ hai là khẩn cầu lão thái thái ở trên trời có linh, hãy phù hộ cho phò mã cả đời này được bình an, không cầu phong quan tiến chức, chỉ cầu gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi.”
Nói đến đây, Hoa Dương mở mắt ra, trong mắt còn có một chút nước mắt.
Nàng không để ý đến Trần Kính Tông đang đứng cứng đờ ở bên cạnh, trang trọng cúi lạy ba lần, rồi tiến lên phía trước cắm nén hương vào lư hương.
Trần Kính Tông: “Nàng…”
Hoa Dương chỉ đội chiếc mũ có mành che mặt vào đúng cách, rồi thản nhiên nói: “Trở về thôi.”
Vì sự khác thường của nàng, trên đường trở về Trần phủ, Trần Kính Tông không còn tâm như con khỉ, ý như con ngựa, chỉ nhìn nàng một cách dò xét vài lần.
*Tâm như con khỉ, ý như con ngựa: câu thành ngữ mô tả tình trạng tinh thần và tư tưởng của một người bị phân tâm, không tập trung.
Sau khi đã thắp hương cho lão thái thái, Hoa Dương lại trở lại với cuộc sống bình thường, ban ngày hoặc là đọc sách hoặc là luyện chữ, buổi tối thỉnh thoảng yêu cầu Trần Kính Tông hầu hạ mình một lần.
Cảm giác đó thì tốt, nhưng mỗi đêm đều như vậy cũng khiến người ta không thể chịu nổi, vì vậy Hoa Dương sẽ không một mực nuông chiều Trần Kính Tông.
Chớp mắt đã đến cuối tháng sáu.
Tối đó, khi Trần Kính Tông đang ngủ rất say, đột nhiên nghe thấy Hoa Dương kêu lên, hoảng sợ dán chặt vào người hắn.
Trần Kính Tông xoay người ôm Hoa Dương lên, bước ra khỏi giường, rồi mới đặt Hoa Dương xuống. Hắn nhanh chóng kiểm tra tóc và lưng của nàng: “Có phải là côn trùng bò lên người không?”
Xác định trên người nàng không có côn trùng trước, hắn mới đi kiểm tra trên giường, nhất định phải đánh chết chúng.
Hoa Dương lắc đầu rồi nhào vào vòng tay của hắn: “Không có côn trùng, là mơ thấy ác mộng.”
Trần Kính Tông nghe vậy, thả lỏng người, vỗ vỗ vai nàng rồi ôm ngang nàng lên, quay lại giường trên ngồi.
“Ác mộng gì vậy? Kể nghe xem nào.”
Hiếm khi thấy nàng yếu đuối như vậy, giọng nói của Trần Kính Tông cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần so với bình thường.
Hoa Dương dựa đầu vào vai hắn, đan mười ngón tay vào tay hắn, nghĩ lại còn sợ hãi nói: “Ta mơ thấy ở đây có mưa bão, mưa liên tục đến ngày hôm sau, con sông phía trước trấn đã dâng lên, nước sông đục ngầu nhấn chìm cả trấn.”
Trần Kính Tông khẽ nhíu mày, quả thực hắn đã trải qua tình trạng như vậy hai lần, tuy nhiên nước lũ không sâu, khi mưa ngừng thì nước cũng rút. Dân chúng chỉ cần dọn dẹp sân viện là cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường.
Nhưng hắn không dám nói với nàng, sợ rằng một công chúa như nàng quanh năm ở trong kinh thành, chưa từng trải qua việc như vậy, sẽ sống trong lo lắng và sợ hãi suốt cả mùa hè.
“Chỉ là mơ thôi, đừng coi là thật.” Trần Kính Tông tiếp tục dỗ dành nói.
Hoa Dương nắm chặt trung y của hắn: “Ta biết là mơ, nhưng mọi thứ bên trong giấc mơ đều giống như thực sự xảy ra vậy, nước càng dâng cao hơn, phụ thân bảo chúng ta đều lên núi để tránh mưa, chàng sợ ta không đi nổi, suốt dọc đường đều cõng ta…”
Động tác vỗ vai nàng của Trần Kính Tông chậm lại vài phần, mơ thấy lũ lụt có lẽ là điều thường gặp, nhưng nàng lại còn mơ thấy cả gia đình di chuyển lên núi?
Chưa kịp để cho hắn suy nghĩ sâu xa, cơ thể đã xảy ra thay đổi vì sự áp sát quá chặt của Hoa Dương.
Công chúa vừa rồi còn cực kỳ ỷ lại vào hắn, đột nhiên đấm vào ngực hắn một cái, người cũng tức giận chạy đi.
Trần Kính Tông: ……
Hắn đuổi theo, đè nàng xuống và nói: “Hôn một lát, hôn xong thì sẽ không sợ nữa.”
Sau khi Trần Kính Tông ôm mỹ nhân* trong lòng, hầu hạ công chúa xong bản thân cũng cảm thấy thỏa mãn phần nào, ngủ thiếp đi. Khi trời sáng, thấy Hoa Dương không còn coi giấc mơ đó là chuyện quan trọng nữa, hắn cũng liền gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.
*Mỹ nhân: câu gốc của nó là 溫香軟玉: ôn hương nhuyễn ngọc tức là miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ. Cụm từ này mang nghĩa là “hương thơm ấm áp và ngọc mềm mại”, gợi lên hình ảnh một người phụ nữ có làn da mịn màng như ngọc, cơ thể ấm áp và tỏa ra hương thơm dịu dàng.
Không ngờ tới qua một ngày nữa, trên bầu trời ở trấn Thạch Kiều lại giống như bị thủng một lỗ lớn, bắt đầu mưa như trút xuống.
Trần Kính Tông mặc áo tơi*, chạy đến vườn hoa nhỏ phía sau, gõ gõ đập đập các tấm ván để che phủ lên vài khóm mẫu đơn, để tránh những khóm mẫu đơn mới trồng được một tháng bị mưa làm chết.
*Áo tơi: áo mưa
Dù sao đó là công sức của chính mình trồng, lại là thứ mà nàng thích, Trần Kính Tông không nỡ để công sức vất vả bị uổng phí.
Thu dọn các khóm mẫu đơn xong, Trần Kính Tông vội vã trở về Tứ Nghi Đường. Khi tiến vào sân, liền nhìn thấy có một cánh cửa sổ chạm trổ trong phòng ngủ mở ra. Hoa Dương đứng ngây người bên cửa sổ, mưa lạnh làm gương mặt xinh đẹp của nàng càng thêm trắng trẻo, mang theo vài phần lo âu.
Ánh mắt chạm nhau, Hoa Dương vẫy tay với hắn.
Trần Kính Tông giẫm lên mặt nước chạy đến trước cửa gian nhà chính, đứng dưới mái hiên cởi áo tơi ướt đẫm nước ra. Còn về ống quần và giày của hắn, đều đã đã ướt sũng.
Đưa áo tơi cho Triều Vân, Trần Kính Tông bước vào phòng ngủ.
Hoa Dương vẫn đứng bên cửa sổ, nghiêng người nhìn hắn, chú ý thấy hai ống quần ướt sũng của hắn. Nàng không hiểu hỏi: “Chỉ là vài khóm mẫu đơn thôi mà, chết rồi thì trồng lại cây mới, có đến mức chàng phải đội mưa đi xử lý sao?”
Trần Kính Tông: “Một khóm mẫu đơn giá bao nhiêu tiền, cần gì phải lãng phí. Ngược lại là nàng, đứng ở đó không sợ bị cảm lạnh sao?”
Trong mắt Trần Kính Tông, Hoa Dương chính là một đóa mẫu đơn chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà không thể chịu đựng được bão tố, yếu đuối đến tận xương tủy.
Hắn đi đến bên cạnh Hoa Dương, muốn bế nàng lên giường.
Hoa Dương nắm lấy cánh tay hắn, chỉ vào những đám mây âm u trên bầu trời nói: “Giống như trong giấc mơ của ta, không có gió, nhưng mưa rất to.”
Cuối cùng Trần Kính Tông cũng đã hiểu rõ lý do vì sao nàng lại có vẻ mặt lo lắng như vậy.
“Nàng sợ giấc mơ đó sẽ thành sự thật sao?”
Hoa Dương gật đầu: “Thật trùng hợp, ta vừa mơ thấy giấc mơ đó thì ngay lập tức trời lại đổ mưa như thế này. Chàng nói xem, có phải là lão thái thái đã nghe thấy lời ta nói và cố tình báo mộng để cảnh báo chúng ta không?”
Sau khi trùng sinh, Hoa Dương có rất nhiều việc cần phải thay đổi. Chỉ mình nàng khó mà chú ý được đến mọi mặt, nàng cần sự giúp đỡ của Trần Kính Tông.
Nhưng nàng không thể kể cho Trần Kính Tông chuyện mình trùng sinh được.
Nàng sợ Trần Kính Tông sẽ sợ hãi vì chuyện kiếp trước hắn chết trên chiến trường, càng sợ hơn là Trần Kính Tông sẽ oán hận vì sự trừng phạt của đệ đệ đối với nhà họ Trần.
Dù sao nàng vẫn là người của hoàng thất, vừa muốn để mọi người trong nhà họ Trần có được một kết cục tốt đẹp, lại vừa muốn công công và những người khác tiếp tục trung thành làm việc cho triều đình.
Nàng hy vọng kiếp này, đệ đệ và công công của nàng có thể hợp tác, vua tin thần và thần trung thành với vua, để cùng nhau tạo nên một thời đại thái bình thịnh thế!
Nàng có hoài bão lớn, nhưng trên đầu lại vang lên tiếng trêu chọc của Trần Kính Tông: “Nếu lão thái thái thực sự muốn cảnh báo, thì cũng nên cảnh báo ta, thân tôn tử* của bà, sao không báo mộng cho ta?”
*Thân tôn tử: cháu ruột.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn: “Người phải đi thắp hương là ta, người hối lỗi cũng là ta, người cầu xin lão thái thái phù hộ cũng là ta, có liên quan gì đến chàng?”
Trần Kính Tông vẫn muốn phản bác, Hoa Dương lại nói: “Hơn nữa, nếu lão thái thái muốn tiết lộ thiên cơ, thì người thường làm sao mà chịu đựng được. Có lẽ lão thái thái đã tìm chàng trước mà không thành, mới chuyển sang báo mộng cho ta là công chúa này.”
Mặc dù là nói hưu nói vượn, nhưng cũng có một chút lý lẽ. Nếu là người tin vào quỷ thần, không chừng đã bị Hoa Dương thuyết phục hoàn toàn.
Nhưng Trần Kính Tông không tin vào quỷ thần, càng không thừa nhận rằng huyết mạch của Hoa Dương thực sự tôn quý hơn hắn.
Con cháu thiên tử gì chứ? Những hoàng đế khai quốc của triều đại nào cũng đều bắt đầu từ dân thường hoặc quan chức bình thường. Họ đều dựa vào sự nỗ lực trong giai đoạn sau mới có thể khoác lên long bào.
Hoa Dương chỉ may mắn được đầu thai trong bụng của hoàng hậu, từ đó trở đi được sủng ái cưng chiều, mọi người xung quanh đều tâng bốc xu nịnh nàng.
Đối với Trần Kính Tông, thân hình và nhan sắc của Hoa Dương có giá trị hơn nhiều so với thân phận công chúa của nàng. Nếu nàng không vừa mắt hắn thì Trần Kính Tông sẽ lười hầu hạ nàng.
Hắn kéo công chúa đang buồn lo vô cớ vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Báo mộng thì quá huyền bí rồi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ngày mai mưa sẽ ngừng.”
Hoa Dương không kỳ vọng có thể thuyết phục hắn ngay trong hôm nay, chỉ đáp lại: “Hy vọng là như vậy.”
Vào buổi trưa, nhân lúc Hoa Dương đang nghỉ ngơi và trời tạnh mưa, Trần Kính Tông lén ra ngoài một chuyến.
Hắn mặc áo tơi, đội nón tơi, cộng thêm với mưa như trút nước, ngay cả khi có hàng xóm đi qua bên cạnh cũng không nhận ra hắn.
Trần Kính Tông đi suốt dọc đường đến khúc sông ở phía nam của trấn.
Mưa bão làm cho mặt sông dâng cao thêm một đoạn, nước sông đục ngầu, cuộn trào mạnh mẽ với dòng chảy dữ dội.
Ngay cả khi không phải vì giấc mơ của nàng, trời mưa lớn như vậy, trong trấn cũng nên có biện pháp phòng ngừa.
Ngay khi Trần Kính Tông đang nghĩ đến việc trở về để nhắc nhở lão đầu tử, phía sau bỗng nhiên có một âm thanh vang lên: “Các lão cẩn thận, ở đây có một cái hố bùn.”
Trần Kính Tông nghiêng người sang một bên.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, Trần Kính Tông thấy vài bóng người vội vã, trong đó người dẫn đầu mặc áo tơi, sải bước dẫm vào cái hố nước ở giữa con đường đất, vẻ mặt kiên định đi về phía bờ sông.
Trần Kính Tông thu hồi tầm mắt lại, cố ý bước vài bước về phía xa.
Bên cạnh Trần Đình Giám, ngoài Lý Chính ra còn có Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông cũng đi theo.
Sau khi quan sát mặt sông, Trần Đình Giám vuốt bộ râu dài bị mưa làm ướt, ra lệnh cho Lý Chính: “Bắt đầu từ bây giờ, cử hai người liên tục quan sát mặt sông. Nếu xuất hiện lũ lụt, một người đi báo cho chúng ta biết, một người thông báo cho những người dân gần sông di tản trước để tránh thiên tai.”
“Trong trấn có cô nhi, quả phụ, người già yếu hoặc người tàn tật sống một mình không? Lập tức yêu cầu người đăng ký vào danh sách lại. Nếu xảy ra lũ lụt, cần phải cử người giúp đỡ các hộ gia đình này di tản ngay.”
“Thông báo cho người gác đêm để họ thông báo, nhắc nhở dân chúng di chuyển lương thực trong nhà lên nơi cao để tránh bị ẩm ướt.”
“Còn phải sắp xếp cho vài người để thông báo cho các làng và trấn khác ở ven sông để cảnh giác, phòng ngừa.”
Mưa lớn như trút nước, nhưng âm thanh đó vẫn vang lên đầy uy lực.
Lý Chính lần lượt đáp ứng từng việc một.
Trần Đình Giám tiếp tục đứng bên bờ sông, ánh mắt lướt qua một bóng lưng cao lớn bị bao phủ bởi áo tơi cách xa khoảng một trượng*, rồi rời đi trong chớp mắt.
*Một trượng = 10 thước =3,33m.
1 thước = 0,33m.