Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 16

Trước Sau

break

Hoa Dương ngủ trưa tỉnh lại, biết được Trần Kính Tông bị cha chồng phái đi tuần tra sau núi, xem thử xem đất trên núi có dấu hiệu sạt lở hay không, lại dẫn người tìm trước khoảng đất bằng phẳng dựng vài căn lều, lỡ như dân chúng trong trấn cần di dời, cũng có một nơi nghỉ ngơi tránh mưa.

Chẳng mấy chốc mẹ chồng Tôn thị cũng đích thân đến một chuyến, giải thích với nàng cả trấn đều phải chuẩn bị cho việc tránh lũ, bảo Tứ Nghi Đường cũng thu những thứ đáng giá vào trong rương, những thứ thuận tiện mang đi thì mang theo lúc di dời, những thứ không thuận tiện cũng phải chuyển lên trên mặt bàn buộc chặt lại, để tránh bị ngập nước.

“Công chúa không cần lo lắng, chúng ta chỉ là phòng trước khỏi họa, chưa chắc thật sự sẽ xảy ra lũ lụt.”

Đủ loại như thế, đều tương tự như kiếp trước.

Hoa Dương biết kết quả, cho nên không sợ, Triều Vân, Triều Nguyệt lại không như vậy, hai cung nữ cùng là lớn lên trong hoàng cung, chỉ nghe hai chữ “lũ lụt” mặt đã trắng bệch.

“Công chúa, có cần nhân lúc bây giờ vẫn còn có thể qua sông, chúng ta đến thành Lăng Châu tránh đi trước không?”

Triều Vân giống như con kiến trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, thật sự không có tâm trạng thu dọn đồ đạc, sáp lại bên cạnh chủ tử đề nghị. Nàng ta sợ chết, càng sợ Công chúa xảy ra chuyện.

Hoa Dương tựa vào giường, trong tay vẫn còn cầm một cuốn thoại bản.

Mấy cuốn nàng mang từ Kinh thành đến đã đọc hết từ lâu rồi, những cuốn đọc bây giờ đều là thời gian trước Trần Kính Tông dùng con mồi đổi lấy cuốn mới từ trấn khác, phần lớn là sáng tác ẩu đoảng, từ gã sai vặt trong nhà cứu đại tiểu thư nhảy lên trở thành người ở rể, đến thư sinh nghèo khó đỗ Trạng nguyên phải cưới Công chúa làm thê.

Hoa Dương đơn thuần coi những thứ này là trò cười mà đọc, dùng để giết thời gian.

Thấy Triều Nguyệt và Triều Vân lo lắng bất an giống nhau, Hoa Dương giải thích: “Trong trấn chỉ là phòng lũ, lũ lụt chưa chắc sẽ đến, lúc này chúng ta mà đi, dân chúng nhìn thấy trong lòng tất nhiên sẽ hốt hoảng, hốt hoảng dễ xảy ra hỗn loạn.

Triều Vân nhỏ tiếng hỏi: “Lũ lụt thật sự đến thì sao?”

Hoa Dương cười nói: “Đằng sau không phải còn có một ngọn núi sao, lũ lụt lớn hơn nữa cũng không ngập được. Các lão và dân chúng bản địa có kinh nghiệm phong phú, chúng ta nghe hoàn toàn theo chỉ huy là được, đừng thêm phiền phức.”

Bởi vì chủ tử là nàng đây bình tĩnh quá mức, Triều Vân, Triều Nguyệt bắt được người đáng tin cậy, dần dần bình tĩnh trở lại.

“Công chúa thật lợi hại, Thái Sơn sụp xuống phía trước mà mặt không đổi sắc, chính là nói đến như người đây.”

Triều Vân thật sự vô cùng khâm phục chủ tử nhà mình.

Hoa Dương cười mà không nói.

Kiếp trước nàng còn hoảng sợ hơn cả hai nha hoàn, cha chồng cũng từng đề nghị nhân lúc hoàng hôn âm thầm đưa nàng đến thành Lăng Châu cách đó bốn mươi dặm ở tạm, nhưng Hoa Dương sĩ diện, nàng sợ lũ lụt không đến, bản thân lại bị mọi người trong Trần gia nhạo báng, cho nên từ chối ý tốt của cha chồng.

“Mỗi người mang theo một bộ xiêm y, giày tất để thay, lại mang thêm đồ rửa mặt chải đầu, những thứ đồ quý giá khác đều chuyển đến trên bàn ở đông sương phòng, khóa kỹ cửa cầm chìa khóa đi.”

Hoa Dương chỉ huy bọn họ thu dọn như thế nào.

Triều Nguyệt kinh ngạc nói: “Bạc thỏi, ngân phiếu, châu báu, trang sức đều không đem theo sao?”

Hoa Dương nhớ tới kiếp trước Tứ Nghi Đường thu dọn bốn cái rương kêu hộ vệ khiêng lên núi, lãng phí nhân lực, cuối cùng lại mất công khiêng xuống.

“Không cần, khóa toàn bộ ở sương phòng phía Đông.”

Sau buổi trưa ngày mai cả nhà mới bắt đầu di dời, nếu như bây giờ đồ đạc đều chất đống ở phòng trên, chướng mặt lại vướng víu.

Triều Vân, Triều Nguyệt dẫn theo Trân Nhi, Châu Nhi bận tới bận lui, lòng Hoa Dương lặng như nước ngồi ở bên cửa sổ, lại đọc xong một cuốn thoại bản không hợp thời.

Trời sắp tối rồi, cuối cùng Trần Kính Tông cũng trở về, áo tơi cũng không mặc, bị nước mưa tưới ướt đẫm toàn thân, vải vóc mùa hè mỏng manh dán chặt ở trên người, phác họa ra một thân thể võ quan cao ngất cường tráng.

Hắn nhỏ nước đi vào trong, Triều Vân vội vàng lui ra ngoài.

Toàn thân Trần Kính Tông ướt đẫm, lại thêm vốn dĩ đã không phải người chú ý gì, Triều Vân vừa đi, hắn đóng cửa phòng ngủ lại, cũng không quan tâm Hoa Dương ở bên cạnh nhìn, hắn đã bắt đầu cởi y phục.

Hoa Dương quay mặt đi, chỉ lúc Trần Kính Tông đi về phía tủ y phục, liếc một cái nhanh chóng.

Bị nước mưa ngâm quá lâu, toàn thân da thịt màu lúa mạch của hắn đều phảng phất như trắng ra một chút.

Đợi khi Trần Kính Tông lau người xong thay một bộ trung y màu trắng, ngồi trên ghế dùng khăn lau đầu, Hoa Dương mới nhíu mày hỏi: “Sao lại không mặc áo tơi?”

Trần Kính Tông: “Mưa lớn quá, áo tơi không dùng được, còn vướng tay vướng chân.”

Hắn phải dẫn người lên núi vận chuyển vật liệu gỗ, cho dù là lên núi hay là dựng lều tránh mưa, đều phải giải phóng tay chân mới có thể làm việc.

Hoa Dương nhìn y phục hắn tiện tay khoác lên trước giá rửa mặt còn đang nhỏ nước tí tách, hỏi thăm: “Phụ thân có sắp xếp công việc cho Đại ca, Tam ca không?”

“Ừm, Đại ca phụ trách xác minh những người trong trấn không tiện di dời, Tam ca phụ trách gom góp củi khô và nồi lương thực, nếu thật sự lên trên núi tránh lũ, phải nhóm lửa nấu cơm sắc thuốc.”

Trên mặt Hoa Dương xẹt qua một tia châm biếm.

Tuy rằng ba huynh đệ đều nhận công việc, nhưng đệ đệ nhỏ nhất Trần Kính Tông này lại làm công việc nguy hiểm nhất, cực khổ nhất.

Cả nhà đều ghét bỏ Trần Kính Tông là một võ phu thô lỗ, lúc nên dùng không phải cũng tận dụng tối đa đấy sao?

Trần Kính Tông vừa mới tập trung lau đầu, lau được một lúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Dương hỏi: “Sao lại hỏi đến Đại ca, Tam ca thế?”

Ánh mắt hắn sáng người, Hoa Dương có hơi chột dạ trốn tránh, dù sao kiếp trước, trước khi Trần Kính Tông chết trận, nàng mới là người ghét bỏ hắn nhất.

“Ta đi kêu phòng bếp nấu cho chàng bát canh gừng.”

Không cho Trần Kính Tông cơ hội truy hỏi, Hoa Dương xoay người đến nhà chính.

Trần Kính Tông nhìn rèm rủ xuống, dừng lại một chút, tiếp tục lau đầu.

Một khắc sau, Trần Kính Tông buộc tóc xong, Triều Nguyệt cũng bưng canh gừng vừa mới nấu xong tới, một bát lớn đầy ắp, bốc lên hơi nóng.

Canh cần một lát để nguội, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Các viện đều đang thu dọn rương, sao bên nàng đây lại vẫn chưa có động tĩnh?”

Hoa Dương: “Thu dọn rồi, khóa hết vào sương phòng phía Đông rồi, đến lúc đó ta chỉ đem theo chìa khóa, với danh vọng của phụ thân ở nơi này, chắc là sẽ không có trộm cắp nhân cơ hội đến đây ăn trộm đâu nhỉ?”

Trần Kính Tông: “Ngoại trừ những kẻ chê mạng dài, không ai dám đến.”

Hoa Dương mỉm cười.

Đã là chạng vạng tối, ánh sáng ảm đạm, đám nha hoàn đã đốt đèn từ sớm.

Ánh đèn dịu dàng, chiếu lên khuôn mặt mỹ nhân kia bừng tỉnh như mơ.

Nhưng cho dù trước đây Trần Kính Tông nằm mơ, cũng chưa từng mơ thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.

“Nàng không sợ sao?” Trần Kính Tông vẫn cảm thấy nàng quá bình tĩnh, nằm ngoài dự liệu của hắn.

Giọng điệu của Hoa Dương thoải mái: “Sợ cái gì, có phụ thân trấn thủ kìa.”

Trần Kính Tông: …

Từ khi nàng gả qua, hắn đã phát hiện ra, nàng chán ghét bản thân mình bao nhiêu, thì khâm phục tin cậy vào lão đầu bấy nhiêu!

Trong thoại bản có không ít công chúa đều sẽ gả cho Trạng nguyên lang, Trần Kính Tông vô cùng nghi ngờ, nếu như Hoa Dương và lão đầu là người cùng thế hệ, năm đó lúc lão đầu đỗ Trạng nguyên, có lẽ sẽ bị Hoa Dương nhìn trúng cướp đi làm Phò mã!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trân Nhi cầm ô chạy chậm vào, nói lão gia, lão phu nhân đến.

Hoa Dương đã có dự liệu từ trước, đứng dậy ra cửa đứng chờ.

Trần Kính Tông không nhúc nhích, ngón tay vuốt ve bát canh, vẫn còn rất nóng.

“Phụ thân, nương, sao các người lại qua đây vào lúc này?”

Hoa Dương nhường qua một bên, mời hai cha nương bước vào.

Trần Đình Giám xua tay, chỉ vào chiếc áo tơi trên người: “Cởi ra mặc vào rất phiền phúc, thần đứng ở chỗ này nói đi.”

Hoa Dương chăm chú lắng nghe.

Trần Đình Giám liếc mắt nhìn nhi tử út vẫn đang ngồi bên trong, hừ một tiếng, lại cung kính nói với Hoa Dương chuyện đến thành Lăng Châu tránh mưa.

Cho dù lũ lụt có đến hay không hoặc là có nghiêm trọng hay không, Trần Đình Giám và người nhà đều sẽ không bỏ lại dân chúng tự chạy nạn, nhưng Công chúa thì khác, ông không thể để Công chúa gặp nguy hiểm.

Hoa Dương cười nói: “Phụ thân yêu thương bảo vệ dân chúng, tình nguyện cùng dân chúng cùng tiến cùng lùi, lẽ nào Công chúa con đây lại muốn lâm trận bỏ trốn sao?”

“Huống chi, bây giờ con cũng là tức phụ của Trần gia, tuyệt đối không có đạo lý bỏ lại người nhà của mình, phụ thân còn khuyên con nữa, chính là muốn bức con làm kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết kia.”

Hai câu nói ngắn ngủi, thành công bịt miệng Trần Đình Giám lại.

Trần Các lão chìm nổi ở chốn quan trường hơn ba mươi năm, kính trọng Công chúa chỉ là thân phận sai khiến, chưa bao giờ nghĩ tới tiểu Công chúa mới mười tám tuổi có thể nói ra những lời như vậy.

Ông xấu hổ khom lưng: “Công chúa hiểu rõ đại nghĩa, là thần tự cho rằng mình thông minh rồi.”

Hoa Dương đỡ một tay, nhìn Tôn thị nói: “Nghe Phò mã nói phụ thân bôn ba ở bên ngoài một ngày rồi, nương mau dìu phụ thân trở về nghỉ ngơi đi, phía bên chúng con đây đều chuẩn bị xong rồi, hai người không cần nhọc lòng nhớ nhung.”

Trong lòng Trần Đình Giám khẽ động, lão Tứ còn nhắc đến hành động của ông ở trước mặt Công chúa rồi sao?

Ông ngoài ý muốn nhìn về phía chủ tọa bên kia.

Trần Kính Tông lại lý giải câu nói kia thành Hoa Dương đang cua quẹo khen ngợi phụ thân, xì một tiếng, cũng không đế ý tới cha nương nịnh bợ lấy lòng Hoa Dương ở cửa, trực tiếp bưng chén canh lên, hít một hơi thử thăm dò.

Có chút bỏng miệng, không muốn để người khác chê cười, Trần Kính Tông rất hưởng thủ lại nhấp một ngụm.

Trần Đình Giám nhíu mày thành chữ xuyên, Công chúa càng hiểu rõ đại nghĩa, càng lộ ra lão Tứ thô tục vô lễ!

“Không còn sớm nữa, chúng thần cáo lui trước.”

Trước mặt Công chúa không tiện phát tiết, Trần Đình Giám chỉ có thể nhịn cơn tức giận xuống, sóng vai cùng thê tử rời đi.

Vừa ra khỏi Tứ Nghi Đường, Trần Đình Giám đã không nhịn được chỉ trích sự thất lễ của nhi tử với thê tử: “Nó không kính trọng ta cũng phải kính trọng nàng chứ? Công chúa người ta đã đứng ở cửa nghênh đón chúng ta rồi, nó thì hay rồi, mắt giống như bị mù vậy, lại còn không biết xấu hổ mà uống canh!”

Tôn thị làm ra vẻ không biết làm thế nào: “Đúng vậy, nó lấy đâu ra canh gừng vậy?”

Trần Đình Giám thông minh cỡ nào, bước chân dừng lại, lập tức lại nói: “Chẳng qua là đám nha hoàn tỉ mỉ, mưa lớn như vậy, bọn họ lo lắng Phò mã bị cảm lạnh, nấu chén canh gừng là chuyện bình thường, không có nghĩa là Công chúa thật sự quan tâm lão Tứ.”

Tôn thị: “Chàng có đạo lý của chàng, ta có đôi mắt của ta, dù sao ta thấy, Công chúa và lão Tứ đã sớm không phải như lúc mới thành thân nữa rồi.”

Trần Đình Giảm đáp lại một tiếng hừ nhẹ.

Nếu như nói Công chúa là phượng hoàng, lão Tứ nhà mình chính là lợn rừng trong núi, phượng hoàng có thể nhìn trúng lợn rừng?

Tứ Nghi Đường, Hoa Dương cũng giáo huấn Trần Kính Tông một trận: “Hai cha nương đội mưa đến đây, sao ngươi không qua hành lễ?”

Đừng nói hắn tốt xấu gì cũng đã từng đọc sách, cho dù là dân chúng bình thường không biết chữ to, cũng không đối đãi với cha nương như vậy.

Trần Kính Tông nhìn nàng xa xăm: “Bọn họ vì nàng mà đến, nàng đứng ở đó, còn làm bọn họ vui mừng hơn ta dập đầu với bọn họ ba cái, hà cớ gì ta  phải qua đó chướng mắt.”

Hoa Dương: …

Trạng nguyên Thám hoa mới cũ gì của Trần gia cũng đều không có cách nào chiếm được hời từ trong miệng hắn, Hoa Dương thức thời ngậm miệng lại, không uổng phí nước bọt với hắn.

Ban đêm mưa lớn, các hộ dân chúng trong trấn đều không ngủ yên.

Hoa Dương coi như ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng cũng cảm giác được Trần Kính Tông thức đêm mấy lần.

Đợi đến buổi trưa ngày hôm sau, lũ lụt tràn vào trong trấn như kiếp trước.

Trần Đình Giám lập tức đưa ra quyết định, cùng Lý Chính chỉ huy dân chúng di dời lên trên núi.

Tứ Nghi Đường.

Hoa Dương mang từ Kinh thành đến hai bộ áo dầu, áo dầu chính là dùng tơ lụa làm ra, bên ngoài bôi mỡ, vừa mỏng nhẹ lại có thể tránh mưa, thuận tiện hơn nhiều so với áo tơi cồng kềnh, nhà quan lớn quyền quý vô cùng thích dùng.

Đều là kiểu dáng nữ dùng, bản thân Hoa Dương mặc một bộ, một bộ còn lại kêu Châu Nhi chạy đi đưa cho mẹ chồng.

Theo như quan sát của nàng, cha chồng và mẹ chồng đều là người tương đối tiết kiệm, rất ít khi dùng những thứ đồ lòe loẹt sặc sỡ này.

“Thật hiếu thuận, còn hơn cả nhi tử ruột là ta đây rồi.”

Trần Kính Tông đi ra ngoài quanh quẩn một vòng trở về, đúng lúc nghe thấy nàng dặn dò Châu Nhi.

Hoa Dương không để ý tới sự kỳ lạ quái gở của hắn, kéo người qua một bên, thấp giọng hỏi: “Bây giờ ngươi tin tưởng lão thái thái báo mộng cho ta rồi chứ?”

Trần Kính Tông im lặng, chỉ cụp mắt nhìn nàng.

Rõ ràng là một người thô lỗ không đứng đắn, một khi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ai, ánh mắt đó còn rất sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người.

Trong lòng Hoa Dương bồn chồn, rất sợ Trần Kính Tông không chịu tin nàng, đến cả bước đầu tiên cũng không đi được, còn lợi dụng lão thái thái sai bảo hắn làm việc khác như thế nào được đây?

“Lên núi trước đã.”

Lúc này không phải lúc nghiên cứu kỹ chuyện này, Trần Kính Tông dẫn đầu chuyển chủ đề.

Những thứ đồ Tứ Nghi Đường cần mang đi không nhiều, bốn nha hoàn mỗi người đeo một bọc đồ đã dùng giấy dầu gói kỹ là có thể xuất phát.

Người tôn quý nhất, cần chăm sóc cẩn thận nhất, là Hoa Dương.

Áo dầu có thể tránh cho đầu tóc, cơ thể nàng bị nước mưa xối ướt, nhưng chỉ cần nàng giẫm lên đất, giày tất và ống quần nhất định sẽ ướt.

Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông bước ra cửa, đứng dưới bậc thang, quay đầu gọi nàng: “Qua đây, ta cõng nàng.”

Một người thô lỗ cứng rắn, giọng điệu cũng không dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo vài phần ghét bỏ, giống như nhìn cục tạ.

Giống y hệt như kiếp trước.

Ngày này, cũng là ngày nàng nhớ đến nhiều nhất sau khi hắn chết.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc