Các lão Trần Đình Giám gọi nam đinh trong nhà qua, nói về chuyện muốn mở rộng Đông viên, Tây viên.
Trong nhà này ông làm làm chủ, không ai phản đối.
Sau khi bàn bạc chuyện chuyện chính xong, Trần Đình Thực chuẩn bị r ra ngoài cùng con trai thì phát hiện đại ca liếc nhìn mình một cái.
Trần Đình Thực hiểu ý của đại ca mình.
Trở lại Đông Viện, Trần Đình Thực dẫn con trai vào nhà chính trong viện của phu thê bọn họ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta.”
Trần Kế Tông ngơ ngác
Nếu người nói câu nghiêm túc này là Tề thị thì hắn ta đã quỳ xuống lâu rồi, cha hắn trước nay vẫn luôn nhu nhược, hèn nhát chưa bao giờ Trần Kế Tông coi trọng cha ruột mình.
“ Đang yên đang lành, sao lại bắt con quỳ?” Trần Kế Tông sờ mũi nói.
Tề thị nghe thấy ồn ào, bước ra ngoài, nghi ngờ liếc nhìn hai cha con bọn họ: “Chuyện gì vậy?”
Trần Kế Tông đi đến bên cạnh bà ta, hất cằm về phía cha ruột mình: “Con không làm gì cả, tự nhiên ông ấy bắt con quỳ xuống.”
Tề thị trừng mắt nhìn chồng.
Trần Đình Thực khi thấy bà ta bảo vệ thằng con duy nhất kia lại càng cáu giận hơn, liền liền trầm giọng tức giận nói: “ Sáng nay nàng cũng nhìn thấy rồi đúng không? Công chúa là người tôn quý lại còn là đường tẩu của nó, thế mà nó dám nhìn chằm chằm như thế, mất mặt trước quý nhân luôn rồi, chẳng lẽ bây giờ ta không thể trách mắng nó?”
Nhắc đến Hoa Dương, Trần Kế Tông cúi đầu nhưng trong mắt hắn không có chút ăn năn nào chỉ có tham lam.
Công chúa hay không phải công chúa thì cũng gả vào Trần gia rồi, cũng chỉ là thê tử của biểu ca hắn mà thôi, cũng là họ hàng, hắn ta nhìn chút thì có sao?
Tề thị nhẹ nhàng nói: “Đúng là có chút mất mặt nhưng ai bảo nàng ta xinh đẹp như thế, chúng ta cũng chỉ là người quê mùa thiếu hiểu biết. Dù sao lão Tứ cũng đá một cái rồi, công chúa chắc cũng thông cảm.”
Trần Đình Thực: “ Có thông cảm hay không là việc của công chúa, nó hôm nay nhất định phải quỳ xuống cho ta, không thì nó vẫn giống chó không cải được cái tật ăn cứt, đến lần tiếp theo vẫn dám mạo phạm công chúa.”.
Tề thị: “ Ha, chàng mắng con mình là chó, thế chàng là cái gì, nam nhân Trần gia nhà mấy người lại là cái thể loại gì?”.
Bà ta thể hiện rõ là không muốn phạt con trai.
Trần Kế Tông nhân cơ hội tìm cớ trốn đi trước, Trần Đình Thực muốn giữ con trai lại thì bị Tề thị chặn ở trước cửa nhà chính, lườm ông ta.
Trần Đình Thực buộc phải dừng lại.
Ông ta nhìn Tề thị cách đó mấy bước chân.
Hai mươi mấy năm trôi qua rồi, Tề thị vẫn đẹp y như hồi còn trẻ, nhưng tính cách sao lại biến thành thế này?
Trần ĐÌnh Thực vẫn nhớ lần đầu đầu tiên ông ta gặp Tề thị, một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh xắn, khi nhìn ông ta lúc nào nào cũng ngượng ngùng, e thẹn, giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Gia cảnh Tề gia không tốt, ít nhất là không khá giả như những hộ gia đình khác được bà mai làm mối cho ông ta. Nhưng Trần Đình Thực thích Tề thị, cầu xin mẫu thân đồng ý cho mối hôn sự này
Trần Đình Thực vẫn nhớ đến bữa tiệc đêm tân hôn của hai người, ông ta tỉnh dậy nhìn thấy người đẹp nằm bên cạnh mình cũng cảm thấy mình tốt số…
Vậy, những lời năm đó mẫu thân nhắc nhở có đúng không? Tề thị thực chất không thích ông ta mà thích thân phận đệ đệ của một quan viên trong kinh thành?
“ Còn ngơ ra đó làm gì, không phải đại ca nói muốn trồng cây à, chàng còn không đi chuẩn bị dụng cụ đi?”.
Trong ánh mắt ghét bỏ, lạnh lùng của Tề thị, Trần Đình Thực rũ vai xuống, cúi đầu rời đi.
Với thể chất cường tráng này của Trần Kính Tông, rất rõ ràng là người thích hợp làm mấy công việc cực nhọc trên ruộng nhất trong số mấy nam nhân của Trần gia.
Đáng tiếc là hắn không phải người tốt tính, lời nói có thể dùng để đâm chết người ta, Trần Đình Giám không muốn làm việc cùng với người con trai này, liền để hắn sang Tây viện giúp nữ quyến trồng hoa.
Gọi là hoa viên chứ thực chất cũng chỉ to hơn Tứ Nghi Đường một chút, một mình Trần Kính Tông cũng có thể làm được, dù sao thì cũng chỉ để giết thời gian. Trong thời gian để tang Trần gia cũng không thể đi mời thợ về để thiết kế một cái hoa viên đẹp đẽ được.
Trời nóng, người La Ngọc Yến lại nặng, vừa phải dưỡng thai vừa phải chăm sóc cho Nhị lang, Tam lang, mỗi ngày có biết bao nhiêu là việc quan trọng, chả mắc gì phải đến hoa viên ngửi mùi đất, thế nên chỉ đến xem náo nhiệt vào ngày động thổ, những ngày sau thì thoải mái ở lại Phù Thúy Đường.
Du Tú ít việc hơn, nàng ta muốn ở bên cạnh mẹ chồng, nhưng Trần Kính Tông cứ đi đi lại lại trong hoa viên, nàng ta là chị dâu nhìn lâu thì cũng không nên.
Tôn thị cũng nhìn ra, lão tứ mấy lần định vén tay áo lên làm việc, nhưng ngại đại tẩu đang ở đây nên lại thôi.
Tôn thị đành để Du Tú chuyên tâm quản lý Quan Hạc Đường, không cần lo lắng công việc ở hoa viên.
Nhưng đến lúc Hoa Dương đến, Tôn thị lại tránh đi chỗ khác, để cho phu thê hai người có cơ hội có không gian riêng với nhau.
Hoa Dương ngồi vào cái ghế mà mẹ chồng để lại, Triều Vân cầm ô đứng bên cạnh.
Mặc dù lúc này vẫn là buổi sáng, cũng chưa phải là thời điểm nóng nhất, nhưng ánh nắng mùa hè quá chói chang, Hoa Dương dù chỉ một chút cũng không chịu nổi.
“ Ngươi lui xuống đi.”.
Trần Kính Tông vừa giã bùn, đầu cũng không ngẩng lên phân phó Triều Vân.
Triều Vân nhìn sang công chúa nhà mình.
Hoa Dương gật đầu, cầm lấy chiếc ô có vẽ cảnh mưa ở Giang Nam.
Nha hoàn vừa đi, Trần Kính Tông lập tức cởi áo khoác bên ngoài, ném vào trong lòng Hoa Dương.
Tuy hắn mới bắt đầu làm chưa được bao lâu, nhưng toàn làm việc nặng, áo khoác đã ngấm đầy mồ hôi, còn chưa đợi cái áo rơi xuống, Hoa Dương nhanh chóng đưa tay ra hất chiếc áo xuống đất với vẻ vô cùng ghét bỏ.
Ném cái áo đi xong, Hoa Dương hạ cái ô xuống, che đi phần trên cơ thể trần trụi của Trần Kính Tông, chỉ nhìn thấy cái quần của hắn.
Trần Kính Tông nhìn cách nàng che ô, tay vẫn tiếp tục làm, nói: “ Ôm cũng ôm rồi, có gì mà không dám nhìn nữa?”.
Hoa Dương: “ Ngươi còn ăn nói không cẩn thận là ta đi đấy.”.
Trần Kính Tông quả nhiên là ngậm miệng lại ngay, cùng là làm việc, có người đẹp ngồi bên cạnh đương nhiên là càng thú vị hơn.
Sự chú ý của Hoa Dương đều rơi vào công việc của hắn.
Cha chồng và mẹ chồng giao toàn bộ công việc ở hoa viên cho Trần Kính Tông, Trần Kính Tông chỉ cần làm việc, còn về việc bố trí hoa cỏ như thế nào thì một tí cũng không biết, hay nói cách khác là không có hứng thú, dù sao Hoa Dương cũng đang rảnh, phác một bản thiết kế đưa cho hắn.
Với điều kiện mà hiện tại Trần gia có, bức phác họa của Hoa Dương cũng vô cùng đơn giản, phần lớn mặt đất ở Tây viên được lát bằng đá cuội, để lại một số lối đi bằng đá xanh, phần đất còn lại trồng thêm hai cây phong hoặc là trồng mẫu đơn hay trồng một hàng tre xanh dọc theo tường, hoặc đặt một bộ bàn ghế đá, đảm bảo khu vườn tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Nếu không thể đào một cái hồ thì có thể xây một cái bể nước lớn hơn một chút, trồng thêm ít hoa sen.
Bây giờ Trần Kính Tông đang phải trộn bùn đất, rải đều bùn trên mặt đất, sau đó thì rải từng hòn đá cuội lên.
Mỗi hòn có màu sắc khác nhau, còn có thể xếp thành nhiều hình khác nhau, ví dụ như là ngũ phúc lâm môn, tấn tài tấn lộc.
Sau khi nhìn thấy bản vẽ, Trần Kính Tông cau mày lại: “ Nàng cố tình làm khó ta đấy à?”.
Hoa Dương: “ Hoa viên này sau này ta sẽ thường hay đến đấy, đương nhiên là phải làm đẹp một chút”.
Trần Kính Tông nghĩ đến cảnh nàng dạo bước ở hoa viên đã được sửa xong, lại còn bước trên con đường do chính tay hắn làm, ngắm hoa do chính tay hắn trồng thì âm thầm chịu đựng.
Nàng vui vẻ thì hắn mới có nhiều cơ hội hơn, bây giờ vất vả thế thôi, sau này người được lợi là hắn.
Đến khi Trần Kính Tông ngồi xổm xuống chuẩn bị đặt đá cuội lên, ô của Hoa Dương cũng không thể hạ xuống thấp hơn nữa, tấm lưng rộng lớn của người đàn ông dần xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Tấm lưng vững chắc, bắp tay dài, lại còn có một khuôn mặt anh tuấn, mặt mày thanh tú.
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu ở trên vai hắn lăn xuống, theo làn da mịn màng tiếp tục chảy xuống, rẽ một góc ở eo và bụng hắn.
Hoa Dương còn chưa kịp nhìn xem giọt mồ hôi ấy ở đâu thì Trần Kính Tông bất ngờ quay đầu lại.
Hoa Dương lập tức hoảng loạn, lắc nhẹ cái ô trên tay, nhìn về phía khác.
Trần Kính Tông ném những viên đá trong tay đi, hỏi nàng: “ Có muốn đến thử không?”.
Hoa Dương nói với giọng ghét bỏ: “ Bẩn lắm.”.
Trần Kính Tông: “ Ta ôm nàng, nàng chỉ cần ném những viên đá đấy vào là được, đảm bảo nàng không dính tí bẩn nào.”.
Trong hoa viên bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đi qua, làm sao Hoa Dương lại đồng ý làm loạn cùng hắn?
Nàng cầm cái ô đứng lên, cái váy trắng làm bằng gấm theo sự chuyển động của nàng dao động, dần dần khuất khỏi tầm mắt.
Trần Kính Tông ngoái đầu nhìn theo cho đến khi bóng dáng mảnh mai ấy biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới cười một cái, cúi đầu tiếp tục bày đá.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Hoa Dương cũng không muốn đến hoa viên nhìn Trần Kính Tông làm việc.
Bất giác đã đến cuối tháng năm, trời tối, Trần Kính Tông đầu đầy mồ hôi trở về, lúc này Hoa Dương đang nhàn rỗi ngồi dưới bóng cây, ở trên bàn bên cạnh bày một đĩa sơn trà vàng ươm, thêm một đĩa dâu tằm đỏ chót.
“ Nàng sống cũng tiêu dao, thoải mái thật.”.
Trần Kính Tông khát nước, trực tiếp chen vào mép ghế ngồi của Hoa Dương, cầm lấy cốc trà duy nhất trên bàn, ngẩng đầu uống.
Trong bếp, Triều Nguyệt đang định đi ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này liền lui xuống.
Triều Vân vốn dĩ đang phục vụ công chúa, lại vội vàng chạy tới phòng chứa nước, nháy mắt chỉ còn lại phu thê họ trong sân.
Hoa Dương không kịp ngăn Trần Kính Tông uống chén trà của nàng, chỉ có thể dùng quạt che mũi, giục hắn: “ Người toàn mùi mồ hôi, đi tắm trước đi.”.
Trần Kính Tông cầm đĩa dâu tằm đặt lên đầu gối, nhét từng quả vào miệng ăn.
Hắn tuy là bận xây hoa viên, cách vài ba hôm lại âm thầm vào núi một lần, mỗi lần đều mang theo thú rừng về, một phần cho tam tẩu ở viện trước dưỡng thai, một phần để cho phu thê hai người họ tự tẩm bổ với nhau.
Trần Kính Tông chẳng có thay đổi gì, còn Hoa Dương đã gầy đi vì đường xá xa xôi lại được vỗ béo trở lại, khuôn mặt trắng nõn lại trở nên tròn trịa, giống như bông mẫu đơn đang độ hoa nở đẹp nhất. Nàng mà đứng lên thì cũng có vẻ công chúa tôn quý không dễ chọc, nhưng bây giờ nàng nằm như thế này lại có cảm giác như đang mời gọi người ta.
“ Bận bịu cả ngày, tay đau đến mức không nhấc lên được, nàng đi giúp ta kỳ người.”.
Trần Kính Tông nói một cách bình tĩnh đến mức thản nhiên.
Hoa Dương cười lạnh thành tiếng: “ Nằm mơ à, không nhấc lên được thì gọi Trân Nhi với Chu Nhi đi hầu.”.
Cùng là nha hoàn bên cạnh nàng, nhưng trong mắt Hoa Dương cũng có thân có sơ, Triều Vân, Triều Nguyệt đều là hai người từ nhỏ lớn lên cùng nàng, nàng không nỡ để hai người họ đi kỳ người da dày thịt chắc như Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông nhấc tay thẳng dài của mình ra, nhìn nàng nói: “ Ta biết nàng chê ta, nhưng thân thể này của ta cũng đâu phải nữ nhân nào cũng được nhìn, được chạm vào được.”
Hoa Dương tự nhiên lại nhớ đến hai tên thị vệ trong phủ của cô mẫu.
Đúng là cả nàng và công chúa đều ngưỡng mộ vóc dáng của thị vệ, nhưng nếu đổi lại là Trần Kính Tông, hắn nhất định sẽ đi khoe cơ thể của mình để đi lấy lòng người khác.
“ Thế thì tự tắm đi.”.
Tóm gọn lại là Hoa Dương sẽ không làm chuyện này, lớn từng này rồi, nàng đến chiếc khăn tay mỏng dính của mình cũng chưa từng giặt một lần nào, sao lại có thể đi hầu hạ Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng, cười nhẹ, cầm đĩa hoa quả rời đi.
Hoa Dương nhìn thấy có một tia khiêu khích ở đây.
Quả nhiên, trong lúc ăn cơm tối, Trần Kính Tông vẫn mặc bộ đồ toàn mùi mồ hôi đấy ở trên người.
Cơm tối xong, hắn quay người đi vào trong, Hoa Dương không yên tâm đi theo vào bên trong thì nhìn thấy áo khoác bên ngoài Trần Kính Tông cũng không thèm cởi đã định lên giường.
Ga giường đều là gấm tứ xuyên Hoa Dương đem theo từ kinh thành đến, rút bừa một sợi chỉ nào ra cũng đắt hơn bộ đồ Trần Kính Tông đang mặc trên người!
“ Ngươi đứng lại!”.
Hoa Dương vừa mắng vừa chạy vào, dang rộng hai tay chặn trước giường, không cho Trần Kính Tông đến gần.
“ Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ tắm trước khi vào!”.
Hoa Dương lườm hắn, nói.
Trần Kính Tông: “ Cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt chứ, ta làm việc nặng cả tháng nay, bây giờ toàn thân đau nhức, chỉ muốn nằm ngủ.”.
Hoa Dương thông cảm cho sự vất vả của hắn, thỏa hiệp nói: “ Nếu như ngươi thật sự không muốn động đậy thế thì hôm nay ngủ ở sương phòng đi.”.
Mùi mồ hôi trên người hắn quá nồng, nằm dưới đất Hoa Dương cũng thấy hôi.
Trần Kính Tông: “ Cũng được, nhưng mà mùa hè tiết trời nóng nực sẽ có nhiều côn trùng, rết, bọ cạp, gián mà bò vào, nàng nhớ chịu đựng một tí, đừng có mà kêu gào ầm ĩ lên, để người khác hiểu nhầm là ta làm gì nàng.”.
Nói xong, Trần Kính Tông quay người bước đi.
Hoa Dương: …..
Nàng nhìn cái giường ở đằng sau, cứ cảm thấy dường như dưới lớp gấm Tứ Xuyên đẹp đẽ ấy có cái gì đang chuyển động.
Trần Kính Tông cố ý nói như thế, nàng lại sợ nhất côn trùng ở chỗ này! Cho dù là bốn nha hoàn đứng bên cạnh lúc nàng ngủ, bốn nữ tử chân yếu tay mềm thì làm sao có thể khiến người khác yên tâm bằng Trần Kính Tông?