“Nhà thuộc hạ cũng bị bọn chúng cướp sạch...”
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Trọng Yến trở nên khó đoán. Bọn thổ phỉ này lại dám nhắm vào quan viên Đại Ung để cướp bóc? Quả là thú vị.
Hắn khẽ vẫy tay, đám quan viên phía dưới lập tức im bặt.
“Có tra được bọn phỉ khấu đó ẩn náu ở đâu không?” Lý Trọng Yến nhấp một ngụm trà, giọng điệu nhàn nhạt.
“Chuyện này...” Thái thú Trần Phương Dũng cẩn trọng đáp, “Hạ quan chỉ phát hiện mỗi lần bọn chúng ra tay cướp bóc xong đều rút về Kỳ Sơn. Kỳ Sơn kéo dài hàng trăm dặm, địa hình hiểm trở, cây cối rậm rạp, lại có dã thú qua lại. Mỗi lần người của hạ quan lần theo đến đó đều mất tích...”
Lý Trọng Yến nghe vậy liền bật cười lạnh:
“Vậy tức là, bọn phỉ khấu hoành hành suốt cả năm trời, mà các ngươi chẳng tra nổi chúng từ đâu đến, cũng không rõ chúng ẩn náu nơi nào?”
Bên dưới, từng vị quan cúi rạp đầu, không ai dám lên tiếng.
“Vô dụng! Xem ra các ngươi sống quá nhàn nhã rồi. Triều đình nuôi các ngươi là để lúc cần thì ra sức, vậy mà đến khi có chuyện lại chẳng ai làm được việc. Điều tra! Tự các ngươi đi điều tra lại cho ta! Nếu trong vòng một tháng vẫn không tra ra được tung tích, thì đừng mong giữ được mũ ô sa trên đầu!”
“Điện hạ tha tội!” Đám quan viên thấy Thái tử nổi giận, liền đồng loạt quỳ xuống xin tội.
Lý Trọng Yến vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, không nói thêm lời nào, chỉ liếc qua đám người dưới sảnh một cái rồi đứng dậy rời đi.
Thái thú Trần Phương Dũng thấy Thái tử đứng lên thì vội vàng đi trước dẫn đường:
“Điện hạ, hạ quan đã chuẩn bị sẵn viện trong tốt nhất, xin mời bên này.”
Nửa tháng trước, vừa nghe tin Thái tử sắp giá lâm, Trần Phương Dũng liền bắt đầu tu sửa, trang hoàng lại nội phủ. Càng gần đến ngày, hắn càng thêm thấp thỏm, bởi từng nghe đồn Thái tử điện hạ tính tình âm trầm khó đoán, nếu có sơ suất gì thì e là khó giữ được chức vị.
Vì vậy, hắn thậm chí sai phu nhân tự mình qua kiểm tra sân viện ba lượt, đảm bảo mọi thứ sạch không tì vết, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Đến khi nghe tin Thái tử đã vào thành, mới dám an tâm ra nghênh tiếp.
“Điện hạ, đến rồi.” Trần Phương Dũng dừng bước, cung kính nói:
“Sân viện tuy đơn sơ, không thể so với sự lộng lẫy nơi Đông Cung, mong điện hạ tạm chấp nhận.”
Lý Trọng Yến nét mặt thản nhiên, bước chậm rãi vào trong, liếc nhìn một vòng xung quanh nhưng không biểu lộ rõ là hài lòng hay không.
Hắn vừa bước vào nhà, Giang Việt đi theo sau lập tức ngăn không cho Trần Phương Dũng theo vào thêm:
“Trần đại nhân, ngài đưa đến đây là được rồi.”
Trần Phương Dũng hiểu ý, lập tức nói:
“Thái tử điện hạ vừa trải qua một chặng đường vất vả, hạ quan đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn. Nếu điện hạ cảm thấy đói, Giang đại nhân cứ việc sai người truyền thiện. Hạ quan xin không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, nếu có bất cứ yêu cầu gì, Giang đại nhân chỉ cần phân phó, hạ quan sẽ lập tức xử lý.”
Giang Việt gật đầu, Trần Phương Dũng hành lễ về phía sương phòng, sau đó lặng lẽ lui ra.
Giang Việt liền dặn Hắc Giáp Vệ canh giữ nghiêm ngặt quanh viện, không có lệnh thì không ai được phép ra vào. Xong xuôi, y mới đẩy cửa bước vào phòng.
Thái tử lúc này đang nghiêng người tựa trên sập, nhắm mắt dưỡng thần.
“Điện hạ, Trần đại nhân đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, có cần truyền thiện ngay không ạ?”