“Còn một quả thì dĩ nhiên là để thả xuống giếng ướp lạnh. Dưa hấu để mát rồi ăn mới thật sự đúng vị.”
Tứ Hỉ tuy nghe mà nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn gật đầu lia lịa. Cô nương nói gì cũng đều đúng, cứ nghe theo là được. Sau đó nàng vui vẻ cùng Xuân Lan đi hái thêm dưa.
Cố tướng và Vương thị vẫn ngồi trên ghế, nghe vậy thì Cố tướng không nhịn được mà hỏi:
“Tuế Tuế, vì sao dưa này lại không thể để người ngoài biết?”
“Phụ thân à, giống dưa hấu này khá đặc biệt, nữ nhi không muốn để người ngoài biết, chỉ cần người trong nhà ta biết là được rồi.”
Loại dưa hấu này, ở thời đại hiện tại hoàn toàn chưa từng xuất hiện. Nếu không phải vì quá thèm ăn, nàng cũng chẳng định trồng ra làm gì. Nàng không muốn để nữ chính Nguyễn Lưu Tranh phát hiện ra mình vốn không phải người của thời đại này.
Nữ chính chính là kiểu người chuyên mang theo phiền toái. Bên cạnh ả lúc nào cũng vây quanh đủ thứ rắc rối. Nàng nghĩ, nếu để nữ chính biết mình cũng là người xuyên không từ hiện đại đến, thì e là mấy thứ phiền phức kia cũng sẽ kéo đến chỗ nàng.
Mà nàng thì... thật sự rất lười. Lại càng ghét rắc rối.
Vì để có thể sống yên ổn, an nhàn như bây giờ, nàng đành phải che giấu kỹ thân phận của mình. Nếu có thể làm người vô hình luôn thì tốt biết bao. Chỉ tiếc với thân phận này, lại thêm gương mặt này, bảo người khác không chú ý đúng là chuyện hoang đường.
Haizz... Tất cả cũng tại nàng lớn lên quá xinh đẹp!
Vậy nên thôi, cứ làm một bình hoa an phận cho xong. Đến khi nữ chính vào kinh, nàng sẽ đóng vai một người ngoài cuộc ăn dưa hóng chuyện, coi như thêm chút thú vui cho cuộc sống cổ đại nhàm chán này.
Cố tướng nghe vậy, tiếc nuối gật đầu. Vốn dĩ ông còn định mang trái dưa đi khoe với đồng liêu một phen. Tuy không hiểu vì sao dưa hấu lại không thể để người khác biết, nhưng nếu nữ nhi không muốn, ông tất nhiên sẽ nghe theo.
Hiện tại đang giữa tháng Tám, Giang Lăng – vùng đất phương Nam – đang bước vào thời tiết oi bức nhất trong năm.
Thái tử điện hạ đích thân hạ giá đến Giang Lăng để tiêu diệt thổ phỉ. Dù cố gắng giữ kín hành tung, nhưng vẫn không thể qua mắt được những kẻ nhạy bén.
Đoàn xe vừa đến cổng thành Giang Lăng, các quan viên cấp cao như thái thú, thứ sử, tri phủ, thông phán... đều đã mặc triều phục chỉnh tề, cung kính đợi nghênh tiếp.
Vì Giang Lăng chưa xây xong hành cung, Lý Trọng Yến cùng các quan viên Đông Cung và thuộc hạ tạm thời ở lại trong phủ thái thú.
Trong phủ lúc này, công tác tuần tra được tăng cường gấp mười lần thường ngày, cảnh giới nghiêm ngặt không ngừng nghỉ.
Lý Trọng Yến ngồi ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh phủ thái thú, sắc mặt bình thản, không biểu cảm. Hắn đang nghe các quan viên Giang Lăng tường trình tình hình bọn phỉ. Ánh mắt thái tử lạnh lẽo, cả người toát lên khí chất cao ngạo, khó gần.
“Điện hạ, đám thổ phỉ này không rõ xuất thân từ đâu, vô cùng xảo quyệt và tàn bạo. Thuộc hạ đã phái người truy bắt nhưng không ai trở về cả… thật sự bó tay rồi!”
“Đúng vậy, thưa điện hạ! Đám phỉ khấu đáng chết đó ngang nhiên lộng hành, không chỉ cướp bóc thương nhân giàu có, mà ngay cả quan viên Giang Lăng, lớn nhỏ gì cũng đều bị cướp sạch. Ngay cả nhà thuộc hạ cũng không thoát khỏi kiếp nạn…”