“Truyền nước trước, cô muốn rửa mặt, xúc miệng.”
“Vâng.”
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, dùng bữa xong, hắn nghỉ ngơi một lúc rồi đến thư phòng.
Thư phòng được bài trí tinh tế, bàn ghế bằng gỗ sưa, trên vách treo tranh thư họa của danh gia. Bên cửa sổ có một chiếc bàn tròn bằng gỗ lê, phía trên bày bàn cờ, trong lư đồng phát ra mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu.
Lý Trọng Yến ngồi sau án thư, cúi đầu viết gì đó. Bên cạnh, nội thị Hồng Quý đang cúi người mài mực, rót trà.
Giang Việt đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Hồng Quý, rồi im lặng đứng sang một bên.
Một lúc sau, Lý Trọng Yến buông bút:
“Giang Việt.”
“Điện hạ có gì căn dặn?”
“Ngươi dẫn một đội Hắc Giáp Vệ lên Kỳ Sơn điều tra. Cô không tin cái đám vô dụng kia chẳng tìm ra được gì. Đồng thời, phái người tra cho rõ trong suốt một năm qua, bọn phỉ khấu này đã cướp những ai, rồi tra thêm cả đám quan viên kia.”
Vừa nói, hắn vừa rũ mắt bỏ bức thư vừa viết xong vào phong thư, dùng sáp niêm kín lại cẩn thận.
“Điện hạ lo có người trong triều cấu kết với bọn phỉ?”
Khóe mắt phượng của Lý Trọng Yến thoáng hiện tia lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên:
“Có hay không, điều tra rồi sẽ rõ.”
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Ngươi tiện thể cho người mang phong thư này gửi về kinh.”
Lý Trọng Yến đưa thư cho Giang Việt.
Giang Việt nhận lấy, hơi nghi hoặc:
“Điện hạ, thư này gửi cho ai ạ?”
Lý Trọng Yến không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn y.
Một bên, Hồng Quý nhìn mà suýt nữa nghẹn họng, hận không thể gõ đầu Giang Việt một cái — cái đầu gỗ này, còn không hiểu sao?
“Giang đại nhân, điện hạ đã đến Giang Lăng, dĩ nhiên là muốn báo bình an cho Cố cô nương rồi.” Hồng Quý rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng nhắc khéo.
Giang Việt lập tức vỡ lẽ, gật đầu lia lịa.
Tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng Giang Việt lại thầm nhủ đầy bất kính:
Điện hạ còn chưa đính hôn với Cố cô nương, bình an không báo về cho Hoàng hậu nương nương lại chạy đi viết thư cho “tức phụ tương lai”? Mới chưa cưới mà đã quên mất nương rồi à?
Tất nhiên, những lời này y chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, không thì e là phải sớm ngày theo tổ tiên về bẩm báo.
Kinh đô, lúc này
Hôm nay hiếm hoi trời nhiều mây. Những tầng mây dày phủ kín lấy mặt trời chói chang, khiến cái nắng oi bức ngày hè dịu đi một nửa.
Cố Tuế An dậy từ sáng sớm, tính tranh thủ lúc mặt trời chưa lên cao để hái nho đem ủ rượu. Không ngờ hôm nay trời nhiều mây, lại thành thời điểm thuận lợi.
Thời cổ cũng đã có rượu nho, chỉ là kỹ thuật lên men thời hiện đại đã khoa học và tiên tiến hơn nhiều.
Nàng cùng Tứ Hỉ, Xuân Lan và Vương ma ma bắt tay vào việc hái nho.
Sau khi hái xong, cả nhóm đem chùm nho rửa sạch bằng nước, rồi dùng khăn bông lau khô từng quả, để không còn đọng nước bên ngoài.
Tiếp đó là gỡ cuống, loại bỏ những quả trầy xước. Công việc này Tứ Hỉ và mọi người từng làm từ mấy năm trước nên nay rất thành thạo, cứ thế tay thoăn thoắt không ngơi.
Người đông thì việc nhẹ, huống hồ lần này Cố Tuế An cũng không hái quá nhiều, chẳng mấy chốc chỗ nho kia đã được xử lý sạch sẽ.
Nho đã làm sạch được cho vào chum ngâm rượu đã tiệt trùng, để cả quả lẫn vỏ, sau đó nàng thêm một chút đường phèn vào hỗn hợp.
Cuối cùng, nàng cho thêm men trái cây tự ủ, loại men này giúp cho quá trình lên men của nho diễn ra ổn định hơn.