Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Nhỏ Nhoi Bị Cưỡng Ép Đoạt Lấy

Chương 21

Trước Sau

break
Thái tử tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn tàn độc, vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ cách nào. Hắn là một người thừa kế rất giỏi, nhưng tuyệt đối không phải một trượng phu tốt.

Tuế Tuế nhà hắn tính tình lười biếng, không phù hợp với ngôi vị Thái tử phi chút nào.

“Tuế Tuế có thể tìm một lang quân thật lòng yêu thương, cùng nắm tay đến đầu bạc răng long. Dù cho không tìm được, thì cha vẫn có thể nuôi con cả đời. Sau này cha không còn nữa, vẫn còn đại ca và tiểu đệ con lo cho con.”


Cố tướng dịu dàng nhìn Cố Tuế An, gương mặt tràn đầy yêu thương.

Nghe xong lời phụ thân, đôi mắt Cố Tuế An rưng rưng, xúc động đến mức suýt khóc.

“Cha, người thật tốt, người chính là phụ thân tuyệt nhất thiên hạ!”

Một bên, Vương thị nghe thấy câu ấy thì lập tức không vui, bất mãn lên tiếng:

“Chỉ có phụ thân tốt thôi sao? Thế còn mẫu thân? Chẳng lẽ ta – người làm mẹ này lại không đáng nhắc tới?”

Cố Tuế An vội kéo tay Vương thị làm nũng:

“Mẫu thân, người tất nhiên là tuyệt vời rồi! Người là mẫu thân xinh đẹp nhất, hiền lành nhất, dịu dàng, quý phái, rộng lượng nhất trên đời này!”

Nịnh nọt không hề khách khí, Cố Tuế An nói một tràng khiến cả Vương thị lẫn Cố tướng đều vui đến rạng rỡ mặt mày, tim hoa nở rộ.

Buổi chiều, Cố tướng lại ra ngoài xử lý công vụ, Cố Tuế An thì ở lại trò chuyện cùng Vương thị.

Tới chạng vạng, quản gia Cố phủ tới bẩm báo: Đại công tử Cố Nguyên Triều và nhị công tử Cố Nguyên An đã trở về từ Hương Sơn thư viện.

Cố Tuế An và Vương thị mừng rỡ cùng nhau ra cửa nghênh đón.

Chủ yếu là vì muốn đón đại ca Cố Nguyên Triều. Còn về phần Cố Nguyên An – cái tên tiểu tử lười biếng kia, chỉ cần thấy mặt là nàng đã muốn tẩn cho một trận.

Từ sau khi nàng đề xuất đưa Cố Nguyên An đến thư viện học tập, không khí trong nhà yên ổn hơn hẳn. Không thể không thừa nhận, đó là một quyết định quá sáng suốt.

Còn cách cổng lớn phủ đệ một đoạn, hai huynh đệ đã lấp ló phía xa, từ từ đi tới.

Cố Nguyên Triều phong thái nhẹ nhàng, tướng mạo hơn người, khí chất thư sinh toát lên rõ ràng. Tính tình điềm đạm, chững chạc, gặp chuyện luôn giữ được bình tĩnh, khiến ai gặp cũng có cảm giác vững tâm.

Hiện giờ huynh ấy vừa tròn mười chín, tháng tám năm nay sẽ tham gia kỳ thi Hương.

“Đại ca!” – Cố Tuế An ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Cố Nguyên Triều nhìn tiểu muội bằng ánh mắt cưng chiều, dịu dàng nói:

“Chỉ mới một tháng không gặp mà muội đã cao lên rồi đó.”

Cố Tuế An mỉm cười đáp lại bằng giọng trong trẻo:

“Đại ca cũng ngày càng tuấn tú phong nhã hơn rồi.”

Vương thị vui vẻ đi tới gần trưởng tử, cẩn thận quan sát từ đầu tới chân, rồi khẽ thở dài:

“Nguyên Triều, con cuối cùng cũng về rồi. Nhưng mà... chẳng phải thức ăn trong thư viện không ngon sao? Sao trông con gầy đi thế này?”

Không đợi Cố Nguyên Triều mở miệng, bên cạnh “củ cải nhỏ” Cố Nguyên An đã nhanh nhảu chen lời:

“Nương à, chỗ đó đúng là ăn không ngon thật! Nhi tử cũng gầy nhom luôn rồi! Mẫu thân ơi~ người nói với cha giùm con, đừng bắt con quay lại nữa mà~” – Cố Nguyên An ôm lấy chân Vương thị, nước mắt lưng tròng mà khóc lóc.

Cố Tuế An nhìn bộ dạng vừa khóc vừa lăn của Cố Nguyên An thì bước tới, giơ tay kéo cổ hắn lại, cười tươi như hoa:

“Nguyên An, chuyện lần trước ngươi lấy con rắn chết ra dọa ta, ta còn chưa xử lý với ngươi đâu đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc