Vì muốn được sống yên ổn, hưởng phú quý nhàn nhã, nàng nhất định phải tránh xa nam chính, tuyệt đối không được dính dáng chút tình cảm nam nữ nào.
“Nói năng linh tinh gì vậy! Từ xưa hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, người làm mai làm mối. Con ta Tuế Tuế xinh đẹp như hoa thế này, hắn không thích mới là lạ, còn dám không vui?” – Vương thị tức giận nói, giọng đầy bất bình như thể trời đất đều đang xử ép con gái mình.
Cố Tuế An nhìn dáng vẻ thiên vị ra mặt của Vương thị, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Tuy nàng xuyên vào vai một pháo hôi có kết cục chẳng mấy tốt đẹp, nhưng thật may mắn, nhà này ai cũng yêu thương nàng, không ai để nàng chịu dù chỉ một chút ấm ức.
Chỉ cần nàng không động đến nam chính và nữ chính, thì có lẽ vẫn có thể tránh được số phận bi thảm trong nguyên tác.
“Mẫu thân, ta muốn tìm một người giống như phụ thân, cả đời chỉ cưới một người, không nạp thiếp. Biểu ca Thái tử sau này nhất định sẽ quyền thế ngút trời, không thể nào chỉ cưới một mình ta. Cho nên, biểu ca vốn không phải là người xứng đôi với Tuế Tuế.” – Cố Tuế An tiếp tục khuyên nhủ.
Những lời nàng nói không phải vô căn cứ. Trong nguyên tác, nam chính lúc nào cũng đặt giang sơn quyền thế lên hàng đầu. Dù có yêu nữ chính, hắn cũng không vì nàng mà bỏ trống hậu cung.
Nàng thật sự không hiểu vì sao nữ chính là người hiện đại mà vẫn cam chịu được như thế.
Dù giữa chừng nữ chính cũng từng vùng vẫy, từng rời xa nam chính. Nhưng sau bao sóng gió, tình cảm mãnh liệt giữa họ cuối cùng vẫn đưa đến một cái kết viên mãn.
Có lẽ đó chính là sức mạnh của tình yêu – điều nàng không hiểu được, nhưng vẫn tôn trọng.
Nghe những lời ấy, Vương thị bắt đầu dao động.
Trước đây, bà luôn cho rằng Tuế Tuế nhà bà xứng đáng có được người tốt nhất thiên hạ, mà Thái tử đúng là người như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thái tử đúng là sẽ không chỉ cưới một mình Tuế Tuế. Nghĩ đến đó, bà thấy đúng là sẽ khiến Tuế Tuế chịu thiệt.
“Mẫu thân sẽ suy nghĩ lại. Như con nói, Thái tử quả thực không phải là người thích hợp. Ngày mai ta sẽ vào cung, nói rõ chuyện này với dì con.” – Vương thị hạ quyết tâm.
“Mẫu thân, không cần đâu.” – Cố Tuế An lập tức ngăn lại.
“Con với biểu ca Thái tử vốn không có hôn ước gì. Chỉ cần Tuế Tuế thật lòng để ý người nào, dì thương Tuế Tuế như vậy, chắc chắn sẽ thành toàn.”
Vương thị mở to mắt kinh ngạc: “Tuế Tuế, con có người trong lòng rồi sao?”
Đúng lúc ấy, Cố tướng vừa từ bên ngoài bước vào, nghe thấy câu đó liền sa sầm mặt hỏi: “Cái gì? Tuế Tuế có người trong lòng? Là thằng nhãi ranh nhà ai hả?”
Hắn còn chưa đánh gãy chân nó là may!
Cố Tuế An nhìn vẻ mặt kinh hãi của Vương thị và sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, bất đắc dĩ vỗ trán than: “Tuế Tuế tạm thời chưa có người nào để ý cả. Chỉ là muốn mượn chuyện này để khiến dì bỏ ý định kia thôi. Mẫu thân cứ nói rõ với phụ thân một tiếng đi.”
Sau đó, Vương thị liền thuật lại mọi chuyện cho Cố tướng nghe. Ông trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
“Tuế Tuế, cha tán thành suy nghĩ của con. Thái tử điện hạ đúng là không phải người thích hợp.”