Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Nhỏ Nhoi Bị Cưỡng Ép Đoạt Lấy

Chương 22

Trước Sau

break
Cố Nguyên An bị kéo cổ như thể gà con bị người ta bóp trúng yết hầu, mặt đỏ bừng, cố lấy lòng nói:

“A tỷ, Nguyên An biết sai rồi, tha cho ta đi mà…”

Trong mắt người ngoài, a tỷ nhà hắn là một tiểu tiên nữ ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng chỉ có hắn mới biết — a tỷ chính là tiểu ác ma đội lốt thiên thần, từ nhỏ đã thích sai khiến hắn, hết lần này đến lần khác chọc ghẹo hắn không tha.

Lần này hắn chỉ muốn phản kháng một chút thôi, ai dè bị cha bắt gặp rồi bị tống thẳng đến Hương Sơn thư viện chịu khổ.

Hắn đúng là số khổ mà...

Lúc này, Vương thúc – quản gia của Cố phủ – bước tới hành lễ rồi bẩm:

“Phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, lão gia đang chờ trong phòng ăn.”

“Được.” – Vương thị gật đầu, rồi quay sang Cố Nguyên An, hằm hằm nói:

“Nguyên An, sau này đừng bắt nạt a tỷ ngươi nữa!”

Cố Nguyên An nghe mà muốn khóc không ra nước mắt. [Con mẹ nó, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ?]

Trong cái nhà này, hắn chính là tầng thấp nhất!

Không được! Hắn phải bỏ nhà trốn đi!

Cố Nguyên An uất ức nghĩ thầm.

Phòng ăn Cố phủ

Miệng thì nói muốn bỏ nhà, thế mà lúc này Cố Nguyên An lại ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, miệng nhai lia lịa, ngoan ngoãn ăn cơm như chưa từng thốt ra câu nào.

Sau khi mọi người cùng dùng xong bữa tối.

“Nguyên Triều, con theo ta đến thư phòng một chuyến.” – Cố tướng nói rồi gật đầu với Vương thị, sau đó quay người đi thẳng về phía thư phòng.

“Nương, con đi trước. Lát nữa quay lại sẽ trò chuyện với người và tiểu muội.”

“Đi đi.” – Vương thị mỉm cười, khẽ gật đầu.

Cố Nguyên Triều đứng dậy, theo bước phụ thân rời khỏi phòng ăn.

Thư phòng Cố phủ

Bên trong thư phòng, hương trầm nhàn nhạt tỏa ra, không khí yên tĩnh mà sâu lắng.

Chính giữa là một chiếc án thư lớn, trầm mặc mà vững chãi.

Cố tướng mời Cố Nguyên Triều ngồi xuống bàn cạnh giường đất bên cửa sổ, sau đó cầm chung trà nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi lên tiếng:

“Nguyên Triều, kỳ thi mùa thu lần này, con có nắm chắc không?”

Cố Nguyên Triều hơi nhướng mày, giọng điềm đạm mà tự tin:

“Phụ thân cứ yên tâm, nhi tử nhất định không phụ kỳ vọng của người.”

“Vậy ta đợi tin tốt từ con.”

“Vâng.” – Cố Nguyên Triều gật đầu đáp lời.

Cố tướng đặt chung trà xuống, ánh mắt thoáng nghiêm túc hơn:

“Còn một chuyện nữa… Ở thư viện, nếu con thấy có nam tử nào nhân phẩm tốt, gia thế ổn định, lại có tài học, thì để mắt tới một chút.”

Cố Nguyên Triều hơi cau mày, thắc mắc hỏi:

“Phụ thân định thu nhận môn sinh sao?”

“Không phải.” – Cố tướng lắc đầu –

“Muội muội con còn chưa đầy ba tháng nữa là đến tuổi cập kê. Nếu gặp được người thích hợp, cũng nên sớm tính chuyện hôn sự.”

“Gì cơ? Không phải Tuế Tuế định hôn với Thái tử điện hạ rồi sao?”

Cố tướng khẽ thở dài:

“Hôm nay muội con đã nói rõ với cha mẹ, nó không muốn gả cho Thái tử. Nó chỉ xem Thái tử như một vị ca ca, trong lòng hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì cả.”


“Vậy cũng tốt. Vào cung sâu như biển, tính tình muội muội con thế này, thật không hợp với chốn cung đình.”

Nghe phụ thân nói, Cố Nguyên Triều trầm ngâm một lúc.

Tuế Tuế lại không muốn gả cho Thái tử điện hạ...

Nhưng… Thái tử chưa chắc đã không muốn cưới Tuế Tuế.

Hắn còn nhớ rất rõ, mùa thu săn năm ngoái, chỉ vì công tử nhỏ của Lại Bộ thị lang thấy Tuế Tuế xinh đẹp, liền nhờ hắn bắt một con thỏ con đem tặng nàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc