Cho đến khi một chén mì chay đơn giản đã được quét sạch, Bùi Yến Chi không nói thêm lời nào nữa.
Đợi hắn dùng xong, Hương Ngưng liền thu bát đũa. Nghĩ đến việc phải gác đêm cho Bùi Yến Chi, Hương Ngưng liền thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng.
Nàng sao lại có thể làm điều thừa thãi thế này chứ.
Thở dài một hơi, Hương Ngưng ôm chăn đi đến phòng Bùi Yến Chi. Một tấm bình phong ngăn cách giường hắn với chiếc giường phụ bên ngoài.
Hương Ngưng tự giác đặt chăn lên giường phụ, khẽ nói: “Gia có việc cứ gọi nô tỳ là được.”
Từ sau bình phong truyền đến tiếng đáp lời của Bùi Yến Chi. Hương Ngưng lúc này mới ôm y phục nằm xuống, kéo chăn đắp lên người.
Bên cạnh có thêm một người, cả hai đều có chút khó ngủ. Bùi Yến Chi nằm trên giường, liếc mắt nhìn về phía tấm bình phong, nơi có bóng dáng đang nằm trên giường phụ.
Dáng ngủ của Hương Ngưng coi như được tính quy củ, vào phủ ba năm, nếu không học được lễ nghĩ cơ bản này của nô tỳ, đã sớm bị quản sự ma ma đánh đuổi rồi.
Nàng nghiêng người nằm, hai mắt lại mở to nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm đen nhánh, màn đêm giống như được nhuộm bằng mực tàu, trăng sáng sao thưa, khiến Hương Ngưng không khỏi nhớ tới chuyện ba năm trước.
Mẫu thân trước lúc lâm chung nắm tay nàng, muốn nàng chạy thật xa, không bao giờ quay về nữa.
Nàng không rõ, vì sao cha mẹ luôn hiền lành thật thà lại trêu chọc phải những kẻ hung ác tột cùng như vậy.
Hương Ngưng cúi đầu, nhìn vết thương trên tay mình đã mờ đi, mặc dù chuyện đã qua lâu như vậy, nàng vẫn mãi mãi nhớ rõ nỗi đau của hình phạt tra tấn.
Đau thấu xương tủy, đau nhói lòng.
Không biết qua bao lâu, Hương Ngưng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nàng cuộn tròn thân mình, kéo chăn đắp kín.
Mẹ ơi, nếu người biết, con vì để sống sót, đã làm nhiều chuyện không tốt như vậy, người có trách con không…
Còn có chiếc túi thơm bị Bùi Yến Chi khóa lại kia, đến bây giờ nàng vẫn chưa thể lấy lại được.
Sáng sớm hôm sau, bên trong buồng Bùi Yến Chi vừa động một chút, Hương Ngưng đã mở bừng mắt.
Nàng vội vàng đứng dậy gấp gọn chăn mền, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tự mình rửa mặt xong, thu dọn đâu vào đấy rồi trở về, Bùi Yến Chi cũng vừa tỉnh dậy.
Nam nhân ngồi ở mép giường, thần sắc vốn dĩ lạnh lẽo nay dường như trở nên có chút lười biếng.
Tựa hồ là hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon.
Trên thực tế, Bùi Yến Chi cũng không nghĩ tới, bên cạnh có thêm một người, lúc bắt đầu thì không quá thích ứng, thế mà đến cuối cùng lại có thể thoải mái chấp nhận đến vậy.
Trên người Hương Ngưng, luôn có một luồng hương khí như có như không. Ngoại trừ mùi hương ban đầu ngửi được, Bùi Yến Chi cảm thấy, luồng hương khí này có vài phần quen thuộc.
Chỉ là hắn không nhớ ra nổi là đã gặp qua ở đâu.
“Gia, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”
Hương Ngưng đặt chậu nước trong tay sang một bên, đi đến cạnh bình phong nói một câu.
Bùi Yến Chi giơ tay xoa xoa giữa lông mày, bảo nàng đi vào.
Bộ quan phục uy nghiêm từng lớp từng lớp được mặc vào cho Bùi Yến Chi, sau khi sửa sang lại vạt áo xong, Hương Ngưng vừa định đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy trên gấu quần Bùi Yến Chi có một chỗ rách.
“Làm sao vậy?”
Nàng đứng yên tại chỗ không động đậy, Bùi Yến Chi trong lòng sinh nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
Hương Ngưng giữ chặt vạt áo kia nói: “Chỉ lát nữa là xong, để nô tỳ thêu một bông hoa lên đó cho gia.”
Bùi Yến Chi cúi đầu nhìn, thấy vết rách trên đó. Hôm qua khi thẩm vấn phạm nhân, nhất thời không cẩn thận, bị gã đoạt đao.
Khi nghiêng người tránh né, đã bị cứa vào áo lúc đó.
Không lâu sau, Hương Ngưng cầm giỏ kim chỉ trở về, xe chỉ luồn kim, rất nhanh liền thêu lên vết rách một con cá chép cẩm lý.
Sợi chỉ đỏ vàng đan xen, chiếu sáng lẫn nhau, trông không hề kỳ quặc chút nào, thậm chí có chút hợp mắt.
Chờ đến khi Hương Ngưng đứng dậy, Bùi Yến Chi đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo nàng. Sắc mặt Hương Ngưng nhiễm vài phần mơ hồ.
“Tối nay chờ ta trở lại.”
Bùi Yến Chi nhìn đôi mắt nàng, lưu lại câu này rồi liền đi.
Chỉ còn lại Hương Ngưng đứng yên tại chỗ, như bị lời hắn nói trấn trụ vậy.
Tối nay, chờ hắn? Có ý gì?
Đừng nói với nàng là chuyện đó chứ?
Chờ Bùi Yến Chi đến Đại Lý Tự, hắn bảo Minh Tường lấy ra chứng cứ lần trước.
Vòng tay vàng dính máu được gói trong một mảnh vải trắng, trên đó có thêu những chiếc lá trúc thanh tú nhã nhặn ở một góc.
“Ngươi đến xem, đường may này có giống nhau không.”
Bùi Yến Chi chỉ chỉ con cá chép cẩm lý trên vạt áo mình, rồi sau đó lại đưa chiếc vải trắng có lá trúc cho Minh Tường xem.
Minh Tường khom lưng nhìn kỹ, ánh mắt chuyển qua những chiếc lá trúc kia, nhíu mày: “Có một chút giống, chỉ là những chi tiết rất nhỏ thì vẫn không giống lắm, không có vẻ là do một người thêu.”
“Ngươi trước đây từng nói, chiếc kim vòng này là xuất từ Trân Ngọc Phường của cửa hàng Đường thị?”
Nghe Bùi Yến Chi hỏi, Minh Tường gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, sao vậy Đại nhân, có phát hiện mới nào sao?”
“Thành Hoa, ngươi đi mua chút vải vóc về, cứ giống chất liệu của tấm vải trắng này là được.”
Thành Hoa ở cửa bước vào, nghe Bùi Yến Chi phân phó, y gật đầu đồng ý.
Cửa hàng Đường thị, Đường Hương Ngưng. Nếu không phải Bùi Yến Chi trước đây đã xem qua khế bán thân của Hương Ngưng, có lẽ thật sự sẽ không nghĩ đến phương diện này.
Dưới bầu trời này, liệu có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Hoặc là nói, cho dù Hương Ngưng không liên quan đến cửa hàng Đường thị, thì kiểu thêu này của nàng, chắc chắn phải là một kỹ năng trấn phái do người dụng tâm tạo nên, không phải thứ bày ngoài chợ búa.
“Đại nhân, Thái hậu nương nương tuyên ngài tiến cung.”
Từ cửa truyền đến lời truyền tin của thuộc hạ. Bùi Yến Chi “ừ” một tiếng, chỉnh lại y phục, đứng dậy rời khỏi Đại Lý Tự.
Xe ngựa hướng về phía hoàng cung chạy đi. Bùi Yến Chi ở cửa cung gặp được một người bất ngờ.
An Bình Hầu Ngụy Tử Khiên.
Hai người đều làm việc cho Thái hậu, chỉ là Ngụy Tử Khiên người này luôn giỏi nịnh hót, quả thật rất được lòng Thái hậu.
“Bùi Đại nhân, đã lâu không gặp.”
Ngụy Tử Khiên dung mạo có vài phần yêu nghiệt, khi cười, đôi mắt đào hoa càng thêm vẻ vũ mị đa tình.
Người trong kinh thành đều nói dung mạo này của Ngụy Tử Khiên, nếu không biết, còn tưởng rằng hắn ta là trai lơ của Thái hậu nương nương đấy chứ.
“An Bình Hầu.”
Bùi Yến Chi chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, y theo lễ nghi quy củ mà hành lễ với người này, nói xong liền đi.
Phía sau, Ngụy Tử Khiên nhìn bóng dáng Bùi Yến Chi, “phì” một tiếng.
“Thật tưởng mình là đại nhân vật hay sao, ta khinh.”
Trên mặt Ngụy Tử Khiên hiện lên vài phần oán hận.
Nếu không phải Bùi Yến Chi xuất hiện, hiện giờ người được ở Thái hậu nương nương sủng ái nhất chính là hắn ta.
Nhưng Bùi Yến Chi vừa tới, vị trí vốn hứa hẹn cho hắn ta liền thành do Bùi Yến Chi tiếp quản.
Tên Bùi Yến Chi này, thật sự đáng giận.
“Gia, gã An Bình Hầu kia tức đến mặt đều méo mó cả rồi.”
Thành Hoa không nhịn được cười một tiếng. Ngụy Tử Khiên này từ trước đến nay không hợp với Bùi Yến Chi, mọi chuyện đều muốn lấn át Bùi Yến Chi.
Nào ngờ lại chẳng có tài cán gì.
Bùi Yến Chi không nói nhiều, theo nội thị tới Từ Ninh Cung. Chưa bước vào, liền nghe được Thái hậu lạnh giọng quát lớn một tiếng.
“Ngay cả ly trà cũng pha không tốt, ai gia ngày thường chính là dạy các ngươi như vậy sao?”
Nghe thấy lời này, chỉ nghe “bùm” một tiếng, rồi sau đó là tiếng cung nữ xin tha.
Không lâu sau, cung nữ kia bị người kéo ra ngoài. Cung nữ ở cửa mới mở miệng nói: “Nương nương, Bùi Đại nhân đã tới.”
“Vào đi.”
Bùi Yến Chi nâng bước tiến lên, cung nữ đẩy rèm châu, mở cửa điện.
Trong điện, hai bên lư hương đốt những nén hương quý giá. Cách đó không xa, một mỹ nhân mặc hoa phục đang ngồi.
Tuy đã ba bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt được bảo dưỡng hoàn hảo, nhìn qua thập phần trẻ trung.
“Thời gian lâu như vậy rồi, vụ án bạc cứu tế bị mất trộm vẫn chưa có tin tức sao?”
“Vi thần nơi này có chút manh mối, chỉ là không biết, nương nương muốn nghe lời thật, hay là lời nói dối.”