Phùng Thái hậu ngồi bên bàn, khẽ cười ra tiếng, rồi sau đó bảo Bùi Yến Chi ngồi xuống.
“Ngồi đi.”
Bùi Yến Chi hành lễ xong, ngồi xuống đối diện Phùng Thái hậu. Một bên cung nữ tiến lên rót cho Bùi Yến Chi một ly trà.
“Yến Chi nói, còn có chuyện, chỉ là ai gia lại không biết, ngươi khi nào đã trở thành kẻ có cái tính ấp a ấp úng như vậy.”
Phùng Thái hậu nâng mắt nhìn về phía Bùi Yến Chi nói. Sau đó liền nghe Bùi Yến Chi đáp: “Vi thần không có gì phải ấp úng, chỉ là muốn hỏi một chút Thái hậu, cọc án tử này, ngài muốn giải quyết thế nào.”
Bùi Yến Chi bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm. Có thái độ của Phùng Thái hậu, hắn mới dễ quyết định mình muốn làm thế nào.
“Tất nhiên là dựa theo luật pháp quốc Khánh mà xử trí, thiên tử phạm pháp, cùng thường dân có tội như nhau.”
Phùng Thái hậu khẽ mị mắt, giọng nói mang theo uy nghi: “Tiên đế trước khi đi đã nắm tay ai gia dặn dò mãi, giang sơn Khánh quốc phó thác cho ai gia.”
“Nhưng ngươi cũng thấy rồi, trong triều đình, ám lưu dũng động, là người hay quỷ đều muốn đem ai gia cùng bệ hạ xé nát nuốt vào bụng. Nếu muốn ổn định triều cương, quá khó khăn.”
Nàng đã từng là người được tiên đế nâng niu trong lòng bàn tay, được sủng ái, có thể vô ưu vô lo, không cần phải bận tâm bất kỳ chuyện gì.
Nhưng hôm nay, nàng là Thái hậu, là người duy nhất bệ hạ có thể dựa vào.
Nếu nàng ngã xuống, những kẻ đó, không biết sẽ khi dễ hài tử của nàng đến mức nào.
“Yến Chi, ai gia đem ngươi đề bạt lên, đó là thưởng thức tính nết của ngươi. Trong triều đình này, mỗi người đều muốn bo bo giữ mình, nhưng ngươi không phải, hiểu không?”
Phùng Thái hậu tựa lưng ra sau, dựa vào chiếc đệm mềm trên ghế.
Bùi Yến Chi tự nhiên minh bạch ý của Phùng Thái hậu.
“Vi thần chắc chắn trung với giang sơn Khánh quốc, trung với bệ hạ.”
Có lời này của Bùi Yến Chi, ý cười của Phùng Thái hậu tăng thêm: “Ai gia cho ngươi một đạo mật lệnh, cầm lấy mà hành sự, nếu có gì ngăn trở, cứ tiền trảm hậu tấu.”
Nghe thấy câu này, Bùi Yến Chi đặt chén trà xuống, đứng dậy tạ ơn Phùng Thái hậu. Nữ quan bên cạnh rất nhanh liền khối lệnh bài kia đến cho Bùi Yến Chi.
Bùi Yến Chi tiếp nhận, lại lần nữa hành lễ, lúc này mới rời khỏi Từ Ninh Cung.
Phùng Thái hậu nhìn bóng dáng hắn, hít sâu một hơi, chỉ mong người nàng lựa chọn, tương lai có thể là quăng cổ chi thần* của bệ hạ.
*“Quăng cổ chi thần” nghĩa là: người giỏi quật ngã đối phương đến mức như thần.
Bùi Yến Chi từ trong điện đi ra liền gặp được Ngụy Tử Khiên đang đứng ở cửa.
Thấy Phùng Thái hậu cùng Bùi Yến Chi ở bên trong nói chuyện lâu như vậy, Ngụy Tử Khiên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Rồi sau đó liền thấy cung nữ ra tới thỉnh Ngụy Tử Khiên đi vào.
Bùi Yến Chi cũng không quản thái độ của Ngụy Tử Khiên, cầm mật lệnh ra cung.
Nửa năm trước Lăng An gặp lũ lụt, triều đình đã cấp không ít bạc qua đó, nhưng trên đường vận chuyển đến Lăng An, lại bị thổ phỉ cướp đi.
Năm vạn lượng bạc cứu tế, cuối cùng khi tìm được chỉ còn là những chiếc rương rỗng tuếch.
Nghe tướng lãnh phụ trách diệt phỉ nói, trong ổ thổ phỉ cũng khônga lục soát ra được một lượng bạc nào.
Chẳng lẽ số bạc này còn biết mọc chân chạy trốn sao?
Hơn nữa, năm vạn lượng bạc, quan phủ xuất kho, mỗi một lượng bạc phía trên đều có ấn ký, muốn tiêu thụ đi không dễ dàng.
Một khoản bạc lớn như vậy, chỉ riêng việc vận chuyển đã là vấn đề.
Trừ phi, là nung chảy bạc.
Án tử chuyển giao đến Đại Lý Tự, từ khi Bùi Yến Chi tiếp nhận, hắn cũng chỉ điều tra được, kẻ đã giúp bọn thổ phỉ này biết trước tin tức, để chúng chạy không còn một mảnh, là một huyện lệnh ở Lăng An.
Tên là Viên Khai Sáng, mà gã sau khi bị tra ra, đã giả chết đào thoát.
Chiếc vòng tay vàng dính máu kia, là Minh Tường tìm được trong phế tích biển lửa ở nhà họ Viên.
Bùi Yến Chi híp mắt hít sâu một hơi, ngón tay trên chiếc bàn nhỏ trong xe ngựa không ngừng gõ.
Kẻ đứng sau màn này, có lẽ trong lòng Phùng Thái hậu cũng sớm đã có người nghi ngờ, chỉ là không có chứng cứ, không tiện bắt người.
Lúc này, trong Bùi phủ, Hương Ngưng đang dạy Bích Đào thêu thùa.
Trước đây Lão phu nhân thưởng vải vóc, nàng đã giữ lại một chút, chuẩn bị làm túi thơm cho Bùi Yến Chi.
Để nịnh hắn cho tốt, hôm nay rảnh rỗi, nàng liền bắt đầu động tay làm.
Túi thơm làm không tốn sức, chẳng bao lâu sau, những bông hoa thêu trên đó liền thêu xong.
Bích Đào nhìn thấy, cũng ồn ào muốn học, Hương Ngưng liền bảo nàng ấy ngồi xuống.
“Kỹ thuật thêu hoa này chú trọng chính là châm tùy tâm động, ngươi muốn thêu cái gì, trong lòng phải nghĩ ta hình dáng của nó, ngươi xem.”
Trong tay Hương Ngưng, cây kim thêu nhỏ xíu linh hoạt vô cùng, một con cá vàng nhỏ nhắn liền sống động xuất hiện.
“Trời ơi, tỷ tỷ, tay nghề thêu của tỷ đến phường thêu làm tú nương cũng dư sức đó.”
Bích Đào cầm chiếc khung thêu nhìn tới nhìn lui, vui vẻ không thôi.
Hương Ngưng cười lắc đầu, không đáp lời nàng ấy.
Tài thêu thùa của nàng là do mẹ dạy. Năm đó trong nhà nghèo khó, cũng là nhờ mẹ bán đồ thêu để đổi lấy tiền.
Chỉ là không ngờ, sau khi nàng học thành tài, bức thêu đầu tiên nàng thêu, liền mang đến họa sát thân cho cả nhà.
Cho nên từ sau đó, Hương Ngưng rất ít khi thêu thùa nữa.
Đối với nàng mà nói, tài nghệ này đã mang đến họa sát thân.
“Tỷ tỷ, chiếc túi thơm này sao nhìn giống như là dành cho nam tử đeo vậy, đây là hoa lan sao?”
Bích Đào thừa lúc Hương Ngưng không chú ý, lập tức lấy đi chiếc túi thơm trong tay nàng.
“Ai…”
“Tỷ tỷ làm cho gia sao? Thật là đẹp mắt, ta cũng muốn mà, tỷ tỷ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh chứ.”
Bích Đào trong tay cầm chiếc túi thơm, Hương Ngưng đứng dậy đuổi theo: “Mau trả lại cho ta.”
Hai người đang đùa giỡn, Bích Đào đột nhiên đụng phải một người, nàng cầm túi thơm xoay đầu nhìn lại, đúng là Thanh Trúc.
“Không có mắt sao?”
Thanh Trúc đứng ở ngoài Thanh Dật Cư, Bích Đào vừa rồi chạy vội vàng, không cẩn thận nhảy ra tới cửa, lúc này mới đụng phải Thanh Trúc.
“Xin lỗi vì đụng phải ngươi.”
Bích Đào lên tiếng xin lỗi Thanh Trúc, nói xong, ánh mắt Thanh Trúc rơi xuống chiếc túi thơm trong tay nàng.
Lại nghĩ đến lời Bích Đào vừa nói, Thanh Trúc nắm chặt đồ vật trong tay, xoay người rời đi.
“Không thể hiểu được.”
Bích Đào trước kia ở Mặc Tùng Uyển này đã không thích Thanh Trúc, luôn cảm thấy nàng ta bày đặt ra vẻ, trông như thể tự xem mình là nữ chủ nhân ở đây vậy.
Nào ngờ, đến cuối cùng, thế mà lại bị đuổi ra khỏi Thanh Dật Cư.
“Thôi được rồi, mau trả lại cho ta đi.”
Hương Ngưng vươn tay qua, Bích Đào cười rồi trả lại cho nàng.
“Gia nhìn chiếc túi thơm này, nhất định sẽ thích.”
Hương Ngưng lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ, xem xem đến lúc đó có thể dùng chiếc túi thơm này đổi lấy chiếc túi thơm của nàng không.
Thanh Trúc bước chân vội vã đi đến cửa phòng mình, cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang mở ra.
Trên đó đặt chiếc túi tiền do chính nàng ta tự tay thêu.
Từ khi không còn hầu hạ ở Thanh Dật Cư, Thanh Trúc ngay cả mặt Bùi Yến Chi cũng không thấy được.
Dựa vào cái gì mà cái Hương Ngưng kia có thể thuận buồm xuôi gió được gia sủng ái như vậy.
Không cam lòng, nàng ta không cam lòng!
Nàng ta đi vào trong phòng, dùng kéo cắt nát chiếc túi tiền đó.
“Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Thanh Trúc hung tợn nói một câu, khuôn mặt vốn có vài phần thanh lãnh thoát tục trchớp mắt trở nên vặn vẹo.
Nhớ tới nha hoàn gặp được trong phủ hai ngày trước, ánh mắt Thanh Trúc trong khoảnh khắc trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
Hương Ngưng, ta muốn xem, nếu người có ý đồ hãm hại tính mạng của gia thì còn có thể lưu lại Mặc Tùng Uyển này, lưu lại Thanh Dật Cư không!
Nàng ta muốn khiến nàng cả đời này cũng không thể ngóc đầu lên được, còn muốn khiến nàng bị bán vào thanh lâu.
Cứ chờ mà xem.