Sau Khi Sủng Thiếp Tái Giá, Thanh Lãnh Quyền Thần Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 23: Lấy oán báo ân

Trước Sau

break

Bùi lão phu nhân vừa nhớ tới chuyện này, ruột gan đều như bị vò nát vì hối hận.

“Thôi, ngươi nói cũng đúng, chờ đến khi đó, cô dâu của Yến Chi nhập môn, cũng không cần nàng ta phải làm gì nữa.”

Nghe Bùi lão phu nhân nói, Khang ma ma gật đầu đồng ý: “Lão phu nhân nói phải, ngài đừng vì những việc này mà tức giận nữa, được ít mà mất nhiều.”

Nói đoạn, Khang ma ma lại giúp Bùi lão phu nhân vuốt lưng.

Mà Tần Bích Quân trở lại Quỳnh Hoa Viện, nhớ tới lời Lão phu nhân nói, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

“Con trai ta, sao lại không thể cưới quận chúa, bà ta lại hay rồi, cố tình chọn con gái của nhà thị lang.”

Mục tiêu duy nhất trong đời Tần Bích Quân, chính là muốn trở thành cáo mệnh phu nhân.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, bà ta đối với Bùi Yến Chi luôn yêu cầu rất nghiêm khắc. Những đứa trẻ khác đang tuổi vui chơi, Bùi Yến Chi đã phải ngồi trong học đường đọc sách.

Thức khuya dậy sớm, ngày đêm không ngừng nghỉ. Đương nhiên, hắn cũng không phụ sự khổ học nhiều năm như vậy của mình.

Một lần liền thi đậu, rồi sau đó vào Đại Lý Tự, trở thành Đại Lý Tự khanh.

Bùi Yến Chi là niềm kiêu hãnh của Tần Bích Quân. Phàm là bà ta ra ngoài tham gia các buổi giao tế giữa các phu nhân, người khác đều phải khen ngợi bà ta có một đứa con trai tài giỏi.

Bà ta đã bồi dưỡng Bùi Yến Chi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để hôn sự của hắn cứ như vậy bị Lão phu nhân tùy ý sắp đặt.

Liêu ma ma nhìn thấy vẻ quyết tâm trong mắt Tần Bích Quân, lắc đầu. Đại phu nhân vẫn không hiểu dụng tâm lương khổ của Lão phu nhân.

Quả la đáng thương cho Đại thiếu gia.

Vào chạng vạng, Bùi Yến Chi từ Đại Lý Tự bước ra, đang chuẩn bị về nhà, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa, đúng là của phụ thân hắn – Bùi Phong.

Ánh mắt Bùi Yến Chi dừng lại trên xe ngựa, nhìn Bùi Phong từ trong xe ngựa đỡ một người phụ nhân đi ra, sau đó, một đứa trẻ bảy tám tuổi được ông ta ôm xuống.

Trong mắt hắn xẹt qua một tia tối tăm, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo.

Bùi Phong nhậm chức ở Đô Thủy Cục, vì phải đi trị thủy, cơ hồ quanh năm không về nhà.

Số ngày phụ tử hai người gặp mặt trong một năm, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ông ta luôn nói bận, không về nhà, Bùi Yến Chi cũng biết, lão là không muốn nhìn thấy mẫu thân.

Chuyện Bùi Phong bên ngoài nuôi ngoại thất, ở Bùi phủ cũng không phải là bí mật gì.

Chỉ là tận mắt chứng kiến, lòng Bùi Yến Chi cũng không khỏi có vài phần dao động.

Phụ thân hắn, trong quá khứ của hắn, vai trò của ông ta  chính là kẻ bạc tình trong miệng mẫu thân hắn.

Bùi Yến Chi chưa bao giờ nhận được tình thương của cha, tất cả Bùi Phong đều dành hết cho người khác.

“Đi thôi.”

Thành Hoa đi theo bên cạnh hắn tự nhiên đã nhìn thấy cảnh tượng này. Y muốn nói lại thôi, nhìn dáng vẻ Bùi Phong cẩn thận che chở kia, chỉ cảm thấy trào phúng.

Xe ngựa của Bùi Yến Chi và Bùi Phong lướt qua nhau. Tiếng xe ngựa vang lên sau lưng, Bùi Phong nhìn lại, liền thấy trên xe ngựa treo hai chữ Bùi phủ.

“Gia, sao vậy?”

Người phụ nhân bên cạnh thấy ông ta ngây người, tiến lên nắm chặt tay hắn.

Thấy vậy, Bùi Phong khẽ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta vào thôi.”

Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của tiểu nhi tử mà ông ta sáng sớm đã đặt chỗ ở Vọng Giang Lâu, muốn dẫn con trai đến dùng bữa.

Bùi Phong khom lưng bế đứa trẻ lên, kéo tay người phụ nhân đi vào.

Chỉ là trong lòng lại không khỏi nhớ tới chiếc xe ngựa kia, nhìn vẻ ngoài kia, tựa hồ là Đại nhi tử Bùi Yến Chi…

Hương Ngưng ở Thanh Dật Cư, tính toán Bùi Yến Chi cũng sắp trở về, liền phân phó người đi chuẩn bị nước tắm gội.

Vừa ra khỏi phòng liền cùng Bùi Yến Chi chạm mặt.

“Gia, ngài đã trở về…”

Nàng nói được một nửa, Bùi Yến Chi liền chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái đã vào phòng, còn phân phó người không cần đi vào.

Hương Ngưng có chút nghi hoặc, nhìn về phía Thành Hoa.

“Gia hôm nay ở bên ngoài gặp được Đại lão gia.”

Thành Hoa chỉ nói một câu, Hương Ngưng liền hiểu rõ gật đầu.

Khi nàng mới vào phủ, nghe người ta nói, quan hệ giữa Đại lao gia và Đại phu nhân không tốt lắm.

Ngoài mẹ ruột của Tam thiếu gia, Đại phu nhân nhiều năm qua không cho Đại lão gia nạp thiếp.

Người khác đều nói, Đại phu nhân quản Đại lão gia rất nghiêm, hơn nữa Đại lão gia quanh năm bên ngoài trị thủy, Đại phu nhân nghi thần nghi quỷ, luôn luôn hoài nghi Đại lão gia, tình cảm phu thê tự nhiên là càng ngày càng không tốt.

Nhưng Bùi Yến Chi sẽ chỉ vì nhìn thấy phụ thân hắn mà tâm trạng không tốt sao?

Hương Ngưng không nghĩ ra, nhưng hắn nói không cần người hầu hạ, cho nên Hương Ngưng cũng không tiến đến gần.

Đợi mười lăm phút sau, nàng làm ra vẻ hỏi Bùi Yến Chi có muốn tắm gội thay quần áo không, bên trong truyền đến hai chữ “Không cần”.

Mãi cho đến cuối giờ Tuất, Bùi Yến Chi vẫn không mở cửa phòng.

Hương Ngưng từ phòng mình đi ra, nhìn thấy hướng đèn vẫn còn sáng, ngáp một cái.

Nàng sắp ngủ được một giấc rồi, cửa phòng Bùi Yến Chi vẫn đóng chặt, đột nhiên có chút tò mò, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đang nghĩ đến chuyện này, Hương Ngưng liền nhìn thấy cánh cửa im lìm kia được người mở ra, thân ảnh Bùi Yến Chi xuất hiện ở cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hương Ngưng vô cớ cảm thấy có vài phần xấu hổ.

“Gia.”

Đã bị nhìn thấy rồi, Hương Ngưng cũng không thể ngượng ngùng mà rời đi như vậy, đành phải tiến lên hành lễ với Bùi Yến Chi.

Ánh mắt nam nhân dời xuống, dừng lại trên người nàng, nhìn nàng mặc một thân áo lót mỏng manh, bên ngoài khoác áo choàng.

Tóc đen rủ xuống, khuôn mặt càng hiện lên vài phần thanh lệ.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, đôi mắt kia nhìn về phía Bùi Yến Chi, dường như thêm vài phần ôn nhu.

Hắn không nói lời nào, chỉ thẳng tắp nhìn nàng khiến  Hương Ngưng có vài phần da đầu tê dại.

“Gia có phải đói bụng rồi không? Nô tỳ đi nấu cho ngài một chén mì.”

Giờ này, Bà Từ đã sớm nghỉ ngơi rồi, Hương Ngưng cũng chỉ có thể nấu cho Bùi Yến Chi một chén mì chay đơn giản.

Bùi Yến Chi không từ chối, gật đầu ý bảo.

Hương Ngưng cười gật đầu, về phòng mình thay y phục, búi tóc gọn gàng, lúc này mới đi phòng bếp.

Có đôi khi nàng đều cảm thấy, mình và Bùi Yến Chi có phải có cái nghiệt duyên gì khó hiểu hay không, vì sao luôn có thể gặp gỡ đúng lúc như vậy.

Nàng chỉ muốn dỗ dành Bùi Yến Chi, an an ổn ổn ở lại Bùi phủ, chờ tích cóp đủ tiền rồi rời khỏi nơi này.

Hương Ngưng vừa suy nghĩ vừa bận rộn tay chân, không lâu sau, một chén mì chay nóng hổi liền được bưng tới.

Bùi Yến Chi ngồi bên bàn, trong tay còn cầm một quyển sách đang đọc.

“Gia, mì đã xong rồi.”

Hương khí truyền đến, Bùi Yến Chi cũng buông sách trong tay xuống nhìn về phía Hương Ngưng.

“Tay nghề nô tỳ không bằng bà Từ, gia tạm chấp nhận dùng một miếng.”

Chén mì được Hương Ngưng đẩy về phía Bùi Yến Chi. Hắn cũng tiếp nhận đôi đũa, dùng một miếng xong liền dừng lại.

Hương Ngưng tưởng không hợp khẩu vị, rồi sau đó liền nghe Bùi Yến Chi hỏi một câu: “Ngươi nửa đêm không ngủ được, là đang làm gì vậy?”

“A?”

Nghe thấy câu này, Hương Ngưng mãi một lúc mới phản ứng lại.

“Nô tỳ lo lắng gia, muốn ra ngoài nhìn xem.”

Nếu nàng đã ngủ rồi, vậy chén mì hắn đang ăn này từ đâu ra, thế mà còn dám hoài nghi dụng tâm kín đáo của nàng.

May mà khoảng thời gian này cùng Bùi Yến Chi ở chung, Hương Ngưng cũng có thể ngộ ra được một chút điều.

“Lo lắng ta như vậy sao? Vậy sau này, ngươi tới gác đêm cho ta đi.”

Bùi Yến Chi hơi nâng mắt nhìn biểu cảm trên mặt Hương Ngưng, thấy nàng có vài phần kinh ngạc và không thể tin được, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười nhạt nhẽo.

Những tâm trạng phiền muộn không vui kia, cũng theo biểu cảm của nàng, tiêu tán rất nhiều.

Hắn thích nhìn vẻ mặt nàng có khổ không nói nên lời.

Dường như, cuộc sống khô khan nhạt nhẽo, cũng vì lời nói của kẻ lừa đảo này mà trở nên sinh động vài phần.

Biểu cảm trên mặt Hương Ngưng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc liền lập tức điều chỉnh tốt.

Nàng thề, về sau nàng tuyệt đối không những hành động dư thừa này nữa.

Có lòng tốt nấu mì cho hắn ăn, hắn thì hay rồi, lấy oán báo ơn!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc