Tạ Thương Cảnh đứng ngoài cửa, trên tai đeo một chiếc khuyên bạc, miệng ngậm nửa điếu thuốc, làn khói mờ nhạt lướt qua gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo của anh ta, vừa nguy hiểm vừa phóng đãng.
“Tạ thiếu.” Mọi người trong phòng lập tức đứng dậy.
Tạ Thương Cảnh không liếc nhìn ai, tay nghịch chiếc bật lửa, phát ra tiếng cạch nhẹ, anh ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, nhìn về phía Sầm Vụ, nhếch môi hỏi: “Thế nào, hết giận chưa?”
Tối nay họ vốn dĩ đến trường đua ngựa chơi, nhưng trời bất chợt đổ mưa lớn nên họ chuyển qua hội quán, nơi này cũng thuộc sở hữu nhà họ Tạ, nằm cạnh trường đua và chỉ dành cho hội viên.
Tạ Thương Cảnh thường đưa nguyên chủ đến đây chơi.
Khi nãy, cha của Tạ Thương Cảnh gọi điện đến trường đua, anh ta ra ngoài vài phút, khi quay lại, Sầm Vụ đã không còn là Sầm Vụ nữa.
Sầm Vụ lo Tạ Thương Cảnh sẽ kéo người ra ngoài đánh thêm một trận, cậu mím môi, ngoan ngoãn gật đầu, “... Ừm.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Thương Cảnh quay đầu nhìn Tạ Quy Lan, lạnh lùng xen lẫn chế nhạo: “Nhị thiếu đã đồng ý tha cho cậu rồi, còn không mau cảm ơn nhị thiếu, bò qua lau sạch giày cho nhị thiếu đi.”
Sầm Vụ sững sờ, lúc này mới phát hiện đế giày mình ướt nhẹp, dính nhớp, phần thân ủng cũng lấm bẩn.
Máu... Da đầu Sầm Vụ tê dại, là máu của Tạ Quy Lan.
Bắt nạt người ta, còn bắt người ta lau sạch máu trên giày kẻ bạo hành, này cũng độc ác quá.
Không hổ danh là anh trai độc địa.
Tiếng cười vang lên trong phòng bao, thậm chí có người nắm tóc Tạ Quy Lan ấn đầu hắn vào giày của Sầm Vụ.
“Tạ thiếu nói đúng!”
“Bắt nó liếm! Liếm đi! Nhị thiếu, để nó quỳ xuống liếm sạch giày cho anh!”
Tạ Quy Lan gục bên chân Sầm Vụ, hơi thở nóng rực, gần như chạm vào mắt cá chân cậu.
Sầm Vụ hoảng sợ vội lùi vài bước, trong nguyên tác không có đoạn này, có thể đừng khiến cậu bị ghét thêm nữa được không.
“Tôi... Tôi đâu có bảo muốn cậu ta liếm.” Cổ họng Sầm Vụ nghẹn lại, nghĩ tới tính cách ngang ngược của nguyên chủ, cậu gào lên: “Ghê tởm, mau buông ra, làm gì mà đè nó xuống như thế?!”
Không ai ngờ Sầm Vụ lại nổi giận, tất cả ngơ ngác dừng tay rồi ngẩng đầu nhìn.
“Nhị thiếu bảo buông thì buông đi.” Tạ Thương Cảnh cũng không ép, lạnh nhạt nói: "Buông.”
Sầm Vụ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là ghê tởm.” Tạ Thương Cảnh liếc nhìn Tạ Quy Lan đầy máu me, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng bên cạnh, ánh mắt mỉa mai trên mặt anh ta biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng: "Đưa nó ra ngoài, chuyện còn lại để tôi về xử lý, đừng làm chướng mắt người ở đây.”
Vệ sĩ không dám trái lệnh, lập tức hành động: “Vâng, thiếu gia!"
Trái tim Sầm Vụ lại chìm xuống.
Tạ Thương Cảnh không chỉ có ngoại hình xuất sắc, gia thế hiển hách, mà thành tích học tập cũng luôn nằm trong top ba toàn khối, anh ta chỉ hơn Tạ Quy Lan một tháng tuổi, cùng học lớp 11 như Tạ Quy Lan và nguyên chủ.
Nhưng trong giới thượng lưu Hoài Kinh, Tạ Thương Cảnh được xem là con cưng của trời.