Sầm Vụ đã đọc qua nguyên tác, cậu biết sau lớp vỏ hoàn mỹ ấy, Tạ Thương Cảnh là một kẻ u ám, vừa tàn nhẫn vừa điên khùng.
Cha của Tạ Thương Cảnh mỗi lần chu cấp tiền thuốc thang, anh ta đều không dễ dàng bỏ qua Tạ Quy Lan, tối nay cũng vậy.
Trong nguyên tác, sau khi mọi người rời khỏi trường đua, Tạ Thương Cảnh đã sai người bẻ gãy cổ tay và các đốt ngón tay phải của Tạ Quy Lan, bắt hắn quỳ suốt nửa đêm rồi mới gọi bác sĩ đến.
Thậm chí, anh ta còn dùng bốt cưỡi ngựa đạp lên các khớp xương đã gãy của hắn, từ tốn nghiền nát vài lần, nhục mạ: "Đã không quản được tay mình, vậy để tôi quản thay cậu."
"Không phải muốn tiền thuốc thang sao?"
"Như vậy đủ chưa?"
Tạ Quy Lan không bị tàn phế hoàn toàn, nhưng tay phải để lại di chứng, bỏ lỡ cả kỳ thi hóa học cấp tỉnh.
Trong nguyên tác, Tạ Quy Lan là người lạnh lùng, sau khi được cha mẹ ruột giàu có đưa về nhà Sầm, hắn vẫn không thân thiết với họ, hắn như ngọn núi tuyết cô độc, chỉ có một điểm giống người sống là thù rất dai, có thù tất báo.
Trả thù ác gấp trăm gấp ngàn lần.
Sau chấn thương tay, hắn thường đeo đôi găng tay màu đen, đến khi trở thành nhân vật nổi bật trong giới kinh doanh Hoài Kinh, hắn vẫn không tháo găng tay, chẳng ai biết trên đó đã dính bao nhiêu máu.
"Đợi đã..." Nhìn thấy Tạ Quy Lan sắp bị kéo đi, môi Sầm Vụ mấp máy, tim đập dồn dập, cậu lấy hết can đảm nói lớn: "Đợi một chút!"
Giọng nói của Sầm Vụ không to nhưng rất trong, thậm chí át cả tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia.
Không khí trong phòng bao tức thì lắng xuống.
Sầm Vụ không còn hy vọng ôm đùi nam chính nữa, giờ cậu chỉ muốn tăng thêm chút thiện cảm, đổi lấy cơ hội chuồn đi.
“Lại chuyện gì nữa?” Tạ Thương Cảnh bị ngăn cản, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nheo lại nhìn Sầm Vụ, điếu thuốc trên tay anh ta bắt đầu cháy nhanh hơn, làn khói trắng xanh làm đôi mắt anh ta thêm thâm trầm khó đoán.
Sầm Vụ không dám đỡ Tạ Quy Lan, sợ Tạ Thương Cảnh nghi ngờ điều gì đó, không cho hắn rời đi, dù sao Tạ Quy Lan trên danh nghĩa vẫn là con ngoài giá thú của nhà họ Tạ, cậu cũng không thể ngang nhiên cướp người.
Sầm Vụ bước lên một bước, tuy không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm cũng giúp cậu có chút khả năng diễn xuất.
Cậu thô bạo túm lấy cổ áo Tạ Quy Lan, định kéo hắn lên, nhưng kéo... Kéo mãi không nổi.
Sầm Vụ cúi nhìn cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh của mình.
“...”
Đúng là thân yếu như chó.
Khuôn mặt của Sầm Vụ rất dễ gây áp lực, mái tóc đen lòa xòa trước má làm tôn lên làn da trắng, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt đẹp như chim sơn ca ngước lên, mang theo vẻ lạnh lẽo tựa sương mù u ám.
Khác hẳn sự điên cuồng của nguyên chủ, vẻ mặt vô cảm của Sầm Vụ giờ đây lại khiến người khác cảm giác như cậu thực sự đang tức giận.
Ngay cả tên tóc đỏ nãy giờ lắm lời cũng im bặt, gã chợt cảm thấy lạnh sống lưng, ngẩng lên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Thương Cảnh, mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm Sầm Vụ đến thất thần.
Tên tóc đỏ rụt cổ lại, vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm.