Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 5

Trước Sau

break

Cậu cúi đầu, khuôn mặt đờ đẫn, đầu ngón chân như muốn cào rách nền đất, vành tai đỏ bừng vì lúng túng.

 

Cứu người.

 

Hay là giờ chết quách cho xong luôn đi.

 

Sầm Vụ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị ném cho cá mập ăn rồi, vậy mà đột nhiên lại có thể cử động được, giống như tác giả nguyên tác đến trước mặt cậu và bảo ha ha, giỡn á, chơi đi.

 

"..."

 

Bực rồi đó nha.

 

Sầm Vụ hoảng sợ, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng không còn chút huyết sắc nào, hàng mi không ngừng run rẩy.

 

Cậu cúi xuống trước mặt Tạ Quy Lan, lấy hết can đảm hỏi: "Cậu... Còn đứng... Đứng lên được không?”

 

Cậu thiếu niên ngồi xổm trông thật rụt rè, hai tay đặt trên đầu gối, vô thức siết chặt vải quần đến nhăn nhúm, giọng nói vừa nhỏ vừa run, như đang thực sự lo lắng.

 

Tạ Quy Lan mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt đen hung hãn lạnh lẽo như những cây đinh đóng chặt lên người Sầm Vụ, khiến sống lưng cậu lạnh toát.

 

Sầm Vụ khẽ run, đầu cúi ngày càng thấp hơn, ánh đèn mờ mờ trong phòng bao chiếu lên phần gáy trắng mịn của cậu, trông gầy gò đến nỗi các đốt xương cổ căng lên rõ rệt, như một con vật nhỏ bị túm lấy gáy.

 

Những người xung quanh càng lúc càng nhìn với vẻ kỳ lạ, đến cả tên tóc đỏ cũng gãi đầu thắc mắc, không hiểu vị thiếu gia này đang diễn trò gì.

 

Gã nhìn sắc mặt tái nhợt của Sầm Vụ cùng hàng mi đang run lên, trong lòng càng thêm căm ghét Tạ Quy Lan.

 

Nhìn đi, xem anh Sầm bị nó chọc tức đến mức phát run luôn rồi.

 

Là một đàn em tận tâm, tóc đỏ lập tức ngộ ra, này chắc chắn là trò chế nhạo.

 

Đỉnh vãi, vẫn là anh Sầm của gã cao tay nhất.

 

"Còn giả vờ đáng thương nữa à?" Tóc đỏ tự tin rằng mình đã hiểu rõ ý định của đại ca, gã bước lên, hung hăng đá mạnh vào vai Tạ Quy Lan, gằn giọng: "Bị đánh có vài cái mà đã đứng không nổi?"

 

Sầm Vụ: "..."

 

Sầm Vụ: !!!

 

Tạ Quy Lan bị cú đá làm ngã nhào xuống đất, mái tóc đen rủ xuống che khuất lông mày, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, hắn thở dốc vài hơi, cong người chịu đựng cơn đau.

 

Đôi mắt vốn dĩ chẳng nhiều cảm xúc giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sự hận thù ngấm ngầm mãnh liệt.

 

Tóc đỏ chẳng hay biết cú đá của mình đã đẩy đại ca vào đường cùng, vẫn cười lấy lòng, quay sang nói với Sầm Vụ: "Nhị thiếu, anh không biết đấy thôi, nó là cái loại bị đòn mới chừa trước, không mạnh tay là lăn ra giả chết ngay!"

 

Sầm Vụ: "..."

 

Nghe nè, cảm ơn cậu.

 

Lòng bàn tay Sầm Vụ đầy mồ hôi lạnh, trong căn phòng bao chật ních người, cậu như ngạt thở, cộng thêm cái ánh mắt hờ hững lạnh lùng của Tạ Quy Lan khiến đầu óc cậu trống rỗng.

 

Sự im lặng kỳ quái chỉ bị phá vỡ khi cánh cửa chạm trổ nặng nề của phòng bao bất ngờ bị đẩy ra.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc