Chân cậu nặng nề đè lên cổ Tạ Quy Lan, nghiền qua nghiền lại, đến khi lớp da trắng lạnh kia rướm máu.
Thậm chí cậu còn cúi người xuống, giữ tư thế cao ngạo vỗ nhẹ vào má hắn, lực không mạnh, nhưng nhục nhã đến tận cùng: "Sau này gặp tôi thì ngoan ngoãn cụp đuôi mà sống, hiểu chưa?"
Sầm Vụ: “...”
Xong đời, không cứu nổi nữa, thôi thì kiếp người cũng ngắn ngủi thôi mà :)
Sầm Vụ cảm giác bắp chân mình run lẩy bẩy, bắt nạt Tạ Quy Lan thế này, đến chính cậu cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tên nguyên chủ này ghê gớm quá nhờ, kéo thù hận kiểu này thì có mà chết chắc.
Người đời có câu chớ khinh thường người trẻ tuổi nghèo khó mà không chịu hiểu à?
Những người xung quanh khoanh tay đứng xem, chẳng ai muốn can thiệp, cũng chẳng ai dám, Tạ Quy Lan đắc tội ai không đắc, lại chọn đúng ông tổ nhỏ của nhà họ Sầm này.
Dù tối nay Sầm Vụ có thật sự giết chết Tạ Quy Lan, nhà họ Sầm cũng dư sức đền mạng.
Sầm Vụ nhớ lại tình tiết câu chuyện, đầu óc như bị đóng băng, đây chính là đoạn cậu vừa thức đêm đọc xong tối qua.
[Nguyên văn viết như này:
Tạ Quy Lan không chống trả, cũng chẳng cúi đầu. Trên người toàn vết roi chằng chịt, cùng dấu giày in hằn, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, như tuyết trắng không thể tan đi.
Hắn quỳ không ra quỳ, chọc điên tất cả mọi người xung quanh.
“Cậu nghĩ tôi không dám à?” Cậu thiếu niên trước mắt giận dữ, gương mặt xinh đẹp méo mó vì tức giận, cậu ta phát điên, đá Tạ Quy Lan không thương tiếc, rồi gầm lên với những người xung quanh: “Lôi nó ra ngoài cho tôi!"]
Khi mọi thứ đang tiến gần đến tình tiết ấy, những người trong phòng bắt đầu thêm dầu vào lửa.
“Nhị thiếu, lần này không thể tha được nữa đâu, nó dám ngông cuồng như vậy rồi!"
"Cứ treo nó lên, để đó ba ngày ba đêm xem nó còn dám bướng không!"
"Nhị thiếu..."
"... Im hết cho tôi!" Tay Sầm Vụ đầy mồ hôi lạnh, hai chân không còn nghe lời, buộc phải bước về phía Tạ Quy Lan, giọng cậu gầm lên hung bạo: "Cậu nghĩ tôi không dám à?!"
Bầu không khí trong phòng bao càng lúc càng căng thẳng, đám công tử nhà giàu này sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong cảnh được nuông chiều quá mức, trở nên hư hỏng, đặc biệt thích thú khi nhìn người khác vật lộn trong đau khổ.
Đối với bọn họ, một kẻ như Tạ Quy Lan đứa con ngoài giá thú chẳng đáng là gì, nếu Tạ Thương Cảnh đã kiêu ngạo không coi ai ra gì, thì cớ gì Tạ Quy Lan lại dám chống đối bọn họ?
Nhưng dù gì Tạ Quy Lan cũng là con của cha Tạ, nếu thực sự khiến hắn bị thương nặng hoặc mất mạng, cha Tạ chưa chắc không tìm bọn họ tính sổ.
Cả đám chỉ mong Sầm Vụ nổi giận trước, sau đó sẽ xông lên đạp vài cú, như vậy, nếu có chuyện xảy ra thì trách nhiệm cũng không đổ hết lên đầu bọn họ.
Họ cứ chờ, chờ mãi, cho đến khi chút kiêu ngạo còn sót lại trên mặt Sầm Vụ hoàn toàn biến mất, cả căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng ngượng ngập.
Sầm Vụ bước chân khựng lại, đứng chết cứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Mọi người: "..."
Mọi người: ???