Mọi chuyện ngày càng căng thẳng, đến mức nhà trường phải can thiệp, nhưng kết quả cũng chỉ giảm đi đôi chút, vẫn không giải quyết triệt để.
Sầm Vụ mím môi, đặt cặp sách xuống, đi tìm vài chiếc khăn sạch ở cuối lớp rồi cúi đầu lau bàn giúp Tạ Quy Lan, may mà nước hôm nay không bốc mùi.
Đang lau, cậu chợt nhớ ra điều gì, liền lấy khẩu trang đeo vào, cẩn thận che kín mũi, sau đó cúi xuống nhìn vào hộc bàn.
“... Ọe.”
Dù lần này không có chuột chết, nhưng bên trong hộc bàn lại đầy rác, nào là giấy nháp đã dùng, bao bì đồ ăn thừa, cả một đống rác bẩn thỉu lẫn nước đọng.
Sau một đêm, đống rác trong hộc bàn như lên men, bốc mùi chua thối.
Sầm Vụ tái mặt, vành mắt đỏ hoe vì khó chịu, cậu đi tìm một đôi găng tay, đeo vào rồi bắt đầu dọn sạch đống rác, sau đó xách một xô nước vào lớp.
Lớp 11A3 là lớp chọn, hầu hết học sinh đều vào nhờ học lực, số ít còn lại, như nguyên chủ, là nhờ gia đình quá giàu có.
Mấy bạn trực nhật đều thấy Sầm Vụ lau bàn cho Tạ Quy Lan, nhưng không ai dám hỏi, họ chỉ lén liếc nhìn cậu.
Bị nhìn chằm chằm, Sầm Vụ thấy không thoải mái, tay cầm giẻ lau cũng run lên, cậu cúi đầu thấp hơn, lau càng lúc càng mạnh, dưới ánh nhìn chăm chú, vành tai trắng ngần của cậu đỏ ửng lên.
Sầm Vụ lau hơn nửa tiếng, giẻ lau cũng rách mất một góc, đến khi cảm thấy bàn đã sạch, cậu lấy bình xịt khử trùng, xịt khắp lượt, những bài thi của Tạ Quy Lan, cậu đem treo lên máy sưởi để hong khô.
Bây giờ là tháng Tám, dù trời mưa mấy ngày nay, nhiệt độ vẫn khá cao, giấy tờ hẳn sẽ khô nhanh thôi.
Xong xuôi mọi việc, Sầm Vụ kéo chặt khẩu trang, xuống tầng đổ rác, rồi ngồi phịch xuống chỗ mình với vẻ mặt uể oải.
Nguyên chủ, cậu ta làm đủ chuyện xấu…
Trong lớp đã bắt đầu có vài người đến, khi Sầm Vụ đang thẫn thờ, bàn cậu đột nhiên bị vỗ một cái, ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt một cậu trai tóc xoăn đang cười toe toét.
Là bạn cùng bàn của nguyên chủ, tên Lộ Vọng.
Nhà họ Sầm và nhà họ Tạ không thân thiết lắm, chỉ có vài mối quan hệ làm ăn, việc nguyên chủ chơi thân với Tạ Thương Cảnh hoàn toàn là ý muốn cá nhân.
Nhưng nhà họ Sầm và nhà họ Lộ thì thật sự là thế gia lâu đời, quan hệ giữa các thế hệ đều rất tốt, nên mới đặc biệt sắp xếp cho hai người học cùng lớp.
“Sao tối qua cậu không trả lời tin nhắn của tôi?” Lộ Vọng hỏi, giọng trách móc: “Tôi còn gọi video cho cậu nữa.”
Sầm Vụ: “.”
Mãi xem cơ bụng ấy mà.
“Cậu… Cậu gửi tôi cái gì à?” Sầm Vụ rút điện thoại ra.
Nhưng khi mở khung chat, con ngươi cậu lập tức co lại, đêm qua, Lộ Vọng chuyển khoản cho cậu 30 nghìn tệ!
Sầm Vụ ngơ ngác: “Cậu chuyển tiền… Cho tôi làm gì?”
“Cậu không phải nói muốn mua giày à?” Lộ Vọng thắc mắc nhìn cậu, cảm thấy hôm nay Sầm Vụ nói chuyện hơi lạ: “Nhanh nhận đi, không nhận là nó sẽ bị trả lại đấy.”
Sầm Vụ vội lắc đầu: “Tôi… Tôi tự mua được.”