“Hả?” Lộ Vọng ngây ngốc hỏi lại: “Nhưng trước giờ không phải cậu nói, quan hệ chúng ta tốt như vậy, tiền của tôi cũng là tiền của cậu sao, sao giờ lại khách sáo thế?”
Sầm Vụ: “…”
Một người dám nói, một người dám tin.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra, nguyên chủ vừa ngang tàng vừa nhát gan, trong lòng nghĩ làm sao mà phải sợ, nhưng lại sợ bị nhà họ Sầm đuổi đi, cho nên cậu ta vừa tiêu tiền bạt mạng, vừa cố gắng tiết kiệm chút ít.
Nhưng vì tiêu pha quen tay, cậu ta chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, cuối cùng nhằm vào Lộ Vọng, người vừa giàu vừa dễ tin người, suốt một năm qua, Lộ Vọng đã chuyển cho nguyên chủ hơn 600 nghìn tệ.
“Tiền của cậu là tiền của tôi.” Sầm Vụ nói, mặt không cảm xúc: “Tiền của tôi vẫn là tiền của tôi, đúng không?”
Lộ Vọng ngờ nghệch gật đầu: “Đúng rồi.”
Sầm Vụ: “...” Đúng cái gì mà đúng?!
“Cậu nhanh nhận đi.”
“Tôi… Tôi không nhận.”
“Nhận đi!”
“Không… Không nhận!”
“Cho cậu, tất cả đều cho cậu.” Lộ Vọng kiên quyết nói.
“Không được.” Sầm Vụ càng kiên quyết hơn, lắp bắp phản kháng: “Tôi thực sự không thể… Nhận tiền của cậu.”
Cậu ấy cũng chưa ghi chú là tự nguyện tặng.
Sầm Vụ không cãi với Lộ Vọng nữa, cậu sợ chỉ chậm thêm một chút, nắm đấm thép của pháp luật sẽ đập chết cậu.
Cậu vội kiểm tra tài khoản tiết kiệm của nguyên chủ, còn hơn sáu triệu, cậu lấy cả gốc lẫn lãi trả cho Lộ Vọng bảy trăm ngàn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sao không ai nói cho cậu biết xuyên sách cũng phải ăn cơm nhà nước hết vậy.
“Cậu đúng là lạ thật.” Lộ Vọng ấm ức, ngồi phịch xuống bên cạnh, nói: “Người thân thiết nhất với tôi, ngoài bố mẹ và em trai tôi, thì chính là cậu đấy, bố mẹ tôi có tiền, chẳng cần tôi cho, vậy tiền của tôi không phải là để dành cho cậu tiêu hay sao?”
Đây cũng là điều nguyên chủ dạy cậu ấy.
Sầm Vụ: “...”
Thật thâm độc.
“Tôi... Tôi trước đây thiếu tiền nên mới mượn cậu một ít.” Sầm Vụ giải thích: “Giờ tôi có tiền rồi, nên... Trả lại hết cho cậu, cậu cứ đưa tiền cho tôi tiêu, thì cậu lấy gì mà tiêu?”
Lộ Vọng hít mũi, không những không bị thuyết phục mà còn cảm thấy Sầm Vụ đang chê bai mình, khó hiểu nói: “Nhưng mà tiền của tôi nhiều lắm, làm sao mà tiêu hết được.”
Sầm Vụ: “...”
Nghe đi, nghe coi phải lời con người nói không?
Nhưng cậu cũng chẳng biết nói sao cho Lộ Vọng hiểu, Lộ Vọng mãi đến ba tuổi mới biết nói bập bẹ, nhà họ Lộ từng đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra, IQ thấp hơn người bình thường.
Nguyên chủ có khuôn mặt hiền lành, nhà họ Lộ tưởng thật, cho rằng cậu ta rất thân với Lộ Vọng, từ tiểu học đã sắp xếp cho hai người học cùng lớp, hy vọng cậu ta chăm sóc Lộ Vọng ở trường.
Nhưng nguyên chủ đố kỵ không thôi, trong lòng khinh thường đứa ngốc này nhất, ngốc nghếch thế mà lại làm con nhà họ Lộ, trong khi mẹ ruột cậu ta chỉ là một gái tiếp rượu thấp kém.
Sầm Vụ nói mãi mới dỗ được Lộ Vọng.
Dù là lớp chọn, buổi sáng vẫn ồn ào, mãi đến khi chuông tự học vang lên mới yên tĩnh hẳn, Sầm Vụ quay đầu lại, bỗng nhận ra Tạ Quy Lan vẫn chưa đến trường.