Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 22

Trước Sau

break

“Anh.” Sầm Vụ lấy hết can đảm, vẫy tay với anh: “Anh… Anh đi đường cẩn thận.”

 

“Được.” Sầm Kiêu khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm sắc lạnh giờ đây dịu đi đôi chút, anh luôn sẵn lòng bảo vệ Sầm Vụ, dù cậu có ngang ngược cả đời, nhưng giờ, thấy cậu đột nhiên hiểu chuyện, anh không giấu được sự hài lòng.

 

Dù trong lòng thoáng nghĩ, có khi nào cậu uống nhầm thuốc, nhưng với trạng thái thất thường của Sầm Vụ, anh cũng chẳng bận tâm nhiều.

 

---

 

Sầm Vụ tạm biệt anh trai rồi đi thẳng đến lớp học.

 

Ai mà nghĩ được, cậu đã hai mươi mốt tuổi, vừa vất vả tốt nghiệp đại học, lại phải quay về chuẩn bị thi đại học lần nữa.

 

Nguyên chủ đang theo học tại trường Trung học Hoa Kinh, nơi mà Tạ Thương Cảnh đang học lớp 11A1, còn cậu và Tạ Quy Lan học lớp 11A3.

 

Trường Hoa Kinh là một trường trọng điểm, Tạ Quy Lan thi đỗ vào với vị trí thủ khoa kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố, trong khi nguyên chủ thì nhờ cha mình quyên góp nguyên cả một tòa nhà cho trường.

 

“...”

 

Sự chênh lệch giữa người với người, nhiều khi còn lớn hơn cả giữa người với chó.

 

Hôm nay là thứ Tư, trời vừa trải qua một đêm mưa, đến giờ vẫn âm u, Sầm Vụ đến lớp khá sớm, trong phòng học chỉ có vài học sinh trực nhật.

 

Chỗ ngồi của nguyên chủ là hàng thứ hai từ cuối lên, ngay sát lối đi, Tạ Quy Lan ngồi ngay phía sau, ở hàng cuối cùng, một bên là cửa sau của lớp, bên còn lại là thùng rác.

 

Đêm qua Sầm Vụ bận chăm sóc Tạ Quy Lan nên không ngủ được mấy, định bụng lên lớp tranh thủ chợp mắt, nhưng vừa đi tới chỗ cuối lớp, cậu đã khựng lại.

 

Bàn của Tạ Quy Lan ướt nhẹp, nước vẫn còn nhỏ tong tong xuống đất, mấy tờ bài thi chưa kịp cất cũng ướt sũng, phía dưới ghế đầy rác rưởi bị vứt bừa bãi.

 

Bẩn đến mức mấy đứa trực nhật cũng chẳng buồn dọn.

 

Tạ Quy Lan học giỏi, dáng vẻ đẹp trai, lại cao ráo, vốn nên là hình mẫu hiếm khi bị bắt nạt.

 

Nhưng anh thường xuyên mang khuôn mặt lạnh lùng, không thân thiết với bất kỳ ai trong lớp, sau giờ học chẳng biết đi đâu, đồng phục thì giặt đến bạc cả cổ áo, người lại toàn mùi thuốc lá, rượu, xen lẫn mùi máu, hắn còn hay xuất hiện với những vết thương chằng chịt, mang một vẻ gai góc cô độc.

 

Mấy nam sinh trong lớp, đặc biệt là nhóm thân với nguyên chủ không ưa Tạ Quy Lan, họ thường xuyên đổ nước bẩn, vứt rác lên bàn hắn, điều này đã trở thành chuyện bình thường.

 

Kinh khủng nhất là ngày đầu tiên của lớp 11, có đứa còn ném cả một con chuột chết đẫm máu vào hộc bàn của Tạ Quy Lan.

 

Cậu bạn trực nhật khi ấy nhìn thấy sợ muốn xỉu ngang.

 

Tạ Quy Lan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đeo găng tay, tự mình dọn sạch bàn, nhưng trong lớp, mọi người vẫn thì thầm bàn tán, dù biết rõ đó không phải lỗi của Tạ Quy Lan, họ vẫn không ngừng chỉ trích hắn.

 

“Bài thi của cậu ta bị chuột gặm, chắc bẩn lắm, không biết có bệnh gì không, tôi chẳng muốn chạm vào.”

 

“Đồng phục cũng bẩn, cậu không ngửi thấy à? Hôm bữa ra lấy nước tôi thấy người cậu ta có mùi kinh lắm.”

 

“Đm, kinh vãi! Nếu là tôi, chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ngồi trong lớp này, hôm qua tôi vừa quét lớp, giờ lại bẩn thế này, sao cậu ta không tự dọn sạch chỗ của mình đi?!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc