Sầm Kiêu năm nay hai mươi bảy tuổi, từ khi chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Sầm.
Anh cao ráo, dáng người trưởng thành, đường nét khuôn mặt xuất sắc, tuy không quá giống Tạ Quy Lan, nhưng cả hai đều mang vẻ ngoài sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm và kìm nén.
Tối qua, Sầm Kiêu nhận được tin nhắn từ quản gia báo Sầm Vụ đưa Tạ Quy Lan về nhà, nên cảm thấy không yên tâm.
Mối quan hệ giữa Tạ Quy Lan và gia đình họ Tạ vốn dĩ rất phức tạp, một người rắc rối như vậy, anh không muốn Sầm Vụ dính dáng đến.
Sầm Kiêu khẽ nhíu mày, định hỏi chuyện, nhưng Sầm Vụ chỉ cúi đầu ăn cơm, như muốn giấu mặt vào trong bát, hàng mi run run, ánh mắt đầy vẻ dè dặt, thoáng nhìn anh một cách lúng túng.
Anh chưa từng thấy Sầm Vụ bày ra vẻ mặt vừa ngoan ngoãn vừa sợ sệt như thế này, giống như một con vật nhỏ yếu đuối lạc vào lãnh thổ của con người, mỗi miếng ăn đều len lén nhìn sắc mặt anh.
Đúng là, khiến anh mềm lòng.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Giọng Sầm Kiêu dịu đi đôi chút.
Sầm Vụ loay hoay với cái thìa trong tay, ngón tay cậu bấu nhẹ vào vạt áo đồng phục, cảm giác lúng túng đến mức chỉ muốn giả vờ bận rộn, cậu thật sự không quen ngồi ăn cùng người lạ.
Cậu lắp bắp: “Em… Em đi học.”
Sầm Kiêu ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời anh nghe thấy cậu chủ nhỏ này chủ động nhắc đến chuyện đi học, nhưng nếu cậu đã nói muốn đi, tất nhiên anh không phản đối: “Vừa hay, lát nữa anh đến công ty, tiện đường đưa em đi.”
“Cảm… Cảm ơn anh.” Sầm Vụ không mấy vui vẻ, nhưng chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo mà lịch sự.
“Lại muốn ăn đòn à?” Sầm Kiêu gắp cho cậu một viên há cảo cá, miệng trách mắng nhưng giọng điệu lại đầy chiều chuộng: “Với anh trai mình mà còn khách sáo thế hả?”
Sầm Kiêu về lần này vốn là để gặp cậu, đợi Sầm Vụ ăn sáng xong, anh đích thân lái xe đưa cậu đến trường.
Chiếc Maybach đen dừng trước cổng trường, anh vươn tay xoa nhẹ đầu cậu: “Ở trường vui vẻ là được, đừng làm gì quá sức.”
Dù thế nào, chỉ cần có anh, dù Sầm Vụ chẳng làm được gì, anh vẫn có thể chăm sóc cậu cả đời.
Sầm Vụ ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
Sầm Kiêu nói cậu cứ vui vẻ là được, hoàn toàn không mang ý mỉa mai, lúc đọc tiểu thuyết này, ban đầu Sầm Vụ cứ nghĩ anh cả cũng là phản diện, sau này sẽ đối đầu với Tạ Quy Lan.
Mấy tình tiết anh em nhà giàu tranh giành nhau trong gia đình tài phiệt vốn phổ biến, hơn nữa, Tạ Quy Lan rõ ràng có ảnh hưởng đến quyền thừa kế của anh.
Nhưng đọc đến cuối mới nhận ra, anh thực sự rất thương em trai mình, dù nguyên chủ có quậy long trời lở đất cỡ nào, anh vẫn luôn chăm sóc, chính vì vậy nên khi mọi chuyện vỡ lở, anh mới thất vọng đến vậy.
Sau khi Tạ Quy Lan được đón về nhà họ Sầm, anh cũng đối xử rất tốt với hắn, tìm đủ mọi cách để bù đắp, thậm chí còn muốn đưa hắn vào công ty nhà họ Sầm, hoàn toàn không quan tâm đến việc chia một nửa tài sản thừa kế.