Cơ thể của nguyên chủ không được tốt, nhà họ Sầm lại quá cưng chiều cậu ta, thật ra dù bây giờ cậu có nghỉ học, cũng chẳng ai nói gì, nhưng Sầm Vụ vẫn quyết định ngoan ngoãn đi học hết cấp ba.
Nếu không, đợi đến lúc mọi chuyện bại lộ, cha mẹ Sầm chỉ cần lắc đầu lạnh lùng nói không được tích sự gì, cút đi.
Cậu biết phải làm sao đây.
Sầm Vụ thở dài, đi về phía phòng tắm, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu bỗng khựng lại khi thấy gương, khuôn mặt của người mặt trước đây lại giống hệt cậu hồi mười mấy tuổi.
Làn da thiếu niên trắng như tuyết, quầng mắt hơi ửng đỏ vì thiếu ngủ, lông mi ẩm ướt và cong vút, khuôn mặt vốn mang vẻ lạnh lùng tự nhiên, nhưng nhờ bọng mắt sâu mà trông đẹp đến mức không có vẻ gì là sắc sảo hay đáng sợ.
“...”
Cũng được, đổi thành khuôn mặt người khác lại thấy không quen.
Sau khi chỉnh trang xong, Sầm Vụ mặc đồng phục rồi đi ra ngoài, nhưng vừa bước tới cửa phòng, đặt tay lên nắm cửa, toàn thân cậu bỗng cứng đờ, đôi môi đỏ mỏng hơi mấp máy, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.
Sầm Vụ đứng yên tại chỗ, nhưng trong đầu đã diễn ra vô số cảnh tượng xấu hổ muốn chết.
Chẳng hạn như cậu vừa mở cửa ra, lão quản gia già trong bộ vest đuôi tôm đen đứng ngay đó, phía sau còn dẫn theo hàng chục người làm, chia thành hai hàng ngay ngắn, đồng loạt cúi người: “Chào cậu chủ!”
Cậu đập trán lên cửa, cộp cộp vài tiếng, cuối cùng lại lỡ tay đập đau, cậu giơ tay lên che trán, vừa xoa vừa thở dài, đôi mắt lấp lánh ánh nước lộ ra qua kẽ tay.
Không sao, không sao.
Sầm Vụ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nắm chặt tay cầm cửa và đẩy mạnh ra.
!!!
Sầm Vụ giật nảy mình, cả người run lên, tim đập thình thịch, máu dồn lên não, như một con mèo bị dọa sợ, toàn thân cậu căng cứng, tóc tai như dựng ngược lên, cả vành tai cũng bất giác cụp lại.
Anh trai cả của nguyên chủ, Sầm Kiêu lại đang đứng ở đầu cầu thang.
Hôm qua trễ quá, cậu chưa kịp nhắn tin cho anh, định hôm nay sẽ gửi, nghe nói Sầm Kiêu gần đây bận rộn với việc thu mua một nhà máy dược, không ngờ anh lại đột nhiên trở về.
Ai mà hiểu được cảm giác này chứ!
Nỗi sợ hãi khi phải chạm mặt người khác và buộc phải chào hỏi.
“…”
Sầm Vụ điều chỉnh nhịp thở, cố lấy hết can đảm bước tới: “... Anh, anh về từ khi nào vậy?”
Sầm Kiêu cũng hơi bất ngờ, anh hiếm khi thấy Sầm Vụ mặc đồng phục đàng hoàng như vậy, bộ đồng phục màu xanh trắng khiến cậu thiếu niên trông càng thêm thuần khiết và dịu dàng, làn da trắng như tuyết bao phủ cả gương mặt lẫn cổ.
Nhưng không hiểu sao, trông cậu lại co ro, hoảng hốt, như thể vừa bị thứ gì đó ghê gớm dọa sợ.
“Vừa mới về thôi.” Sầm Kiêu vắt áo vest lên khuỷu tay, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, rồi nhẹ nhàng giữ lấy gáy cậu, dẫn cậu xuống lầu: “Xuống ăn sáng đi.”
Bầu trời vẫn còn mờ tối, Sầm Vụ dậy từ rất sớm dù chưa ngủ được bao nhiêu, đèn trong biệt thự dần sáng lên, trên chiếc bàn dài trắng muốt đã bày sẵn bộ đồ ăn, người làm mang đến một tách cà phê đặt trước mặt Sầm Kiêu.