Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 19

Trước Sau

break

Phải công ấy nhận rằng, dù nguyên chủ có nhiều khuyết điểm, nhưng mắt nhìn lại rất tốt, những cơ bụng kia không ấy hề có dấu vết tập luyện quá đà, các đường nét cơ bắp vừa vặn, khỏe khoắn, quyến rũ.

 

Phòng tập gym với ánh sáng mờ tối từ góc trái hắt tới, làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon và đường nét cơ bắp sắc nét như vây cá mập.

 

Sầm Vụ: "…"

 

Kỳ lạ thật, xem thêm chút nữa.

 

Cậu nằm bò ra, chăm chú nhìn cơ bụng, rồi đến cơ ngực, cơ lưng, không nhìn mặt thì quả thật là cực phẩm, nhưng dù thân hình đẹp đến đâu nhìn nhiều cũng hóa nhàm chán, nhớ lại lọ truyền dịch của Tạ Quy Lan, Sầm Vụ cúi xuống kiểm tra, vừa hay thấy gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú của hắn ngay cả khi đang nhắm mắt, khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như đôi mắt mình vừa được gột rửa sạch sẽ.

 

Nhìn cơ bụng một lát, lại ngẩng đầu ngắm Tạ Quy Lan.

 

Tạ Quy Lan nhạy cảm với ánh nhìn, ngay khi Sầm Vụ dán mắt vào mình, hắn khẽ nhíu mày dù đang trong trạng thái mơ màng, nhưng do kiệt sức, hắn không tỉnh dậy ngay được.

 

Quá khứ lăng nhăng của cha Tạ Quy Lan, Sầm Vụ không muốn đánh giá, nhưng nghĩ đến việc hắn vốn chẳng liên quan gì đến mớ hỗn độn đó, cậu lại thấy thương.

 

Việc ôm nhầm một đứa trẻ không thuộc về mình chỉ cần vài phút, nhưng con đường về nhà của Tạ Quy Lan lại kéo dài đến cả một đời người.

 

Sầm Vụ nghĩ đến đây, ánh mắt bỗng trở nên hiền từ như một ông ấy bố già, nhìn thấy Tạ Quy Lan cau mày ngủ không ấy yên, cậu nhẹ nhàng kéo lại chăn cho hắn.

 

Tạ Quy Lan mơ hồ cảm nhận được có ai đó đang chăm sóc mình, đôi tay kia thật mềm mại, động tác lại dịu dàng, thuốc uống trước đó cũng bắt đầu phát huy tác dụng, khiến mí mắt hắn càng lúc càng nặng trĩu.

 

Sầm Vụ cứ rơi vào một vòng lặp kỳ lạ: Nhìn cơ bụng một lúc, ngắm Tạ Quy Lan, hắn có vẻ muốn tỉnh, cậu vội vỗ nhẹ trấn an.

 

Rồi lại nhìn cơ bụng, nhìn Tạ Quy Lan, rồi…

 

Cứ thế, xen giữa là kiểm tra chai truyền dịch và thay thuốc cho hắn, đến gần ba giờ sáng, đôi mắt Sầm Vụ bắt đầu mờ mịt.

 

Sầm Vụ: "…"

 

Mệt quá.

 

Nguyên tác đâu có nói nam chính bị mất ngủ nhỉ?

 

Sầm Vụ mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, ngay cả cơ bụng kia cũng chẳng còn hấp dẫn được cậu, mà thật ra cậu vốn dĩ cũng chẳng thích.

 

Chỉ là tiện mắt nhìn xí thôi.

 

Đợi đến khi Tạ Quy Lan truyền xong dịch, cậu tránh chỗ vết bầm tím trên mu bàn tay hắn, cẩn thận rút kim ra.

 

Cậu chẳng biết mình ngủ quên từ lúc nào, đến khi mở mắt thì đã là 5 giờ rưỡi sáng, Tạ Quy Lan đã đi mất, cặp sách và đồng phục cũng không còn, chỉ còn chăn vẫn còn chút hơi ấm.

 

Ban đầu cậu định để Tạ Quy Lan ở lại dưỡng bệnh cho tốt, nhưng người đã đi rồi, chẳng lẽ lại gọi người ta quay về.

 

Đêm qua cậu nằm úp người ngủ bên cạnh giường, sáng dậy cổ nhức mỏi, đứng lên vươn vai một cái rồi chuẩn bị rửa mặt đi học.

 

Đám người làm ở biệt thự tối qua tụ tập đông nghẹt, khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực, bây giờ nhớ lại thôi chân đã run rẩy, cậu phải tranh thủ lúc phần lớn người làm còn đang ngủ mà mau chóng rời khỏi nơi này.

 

Dù trường học đông người hơn, nhưng ít ra lẫn vào đám đông sẽ không bị mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc