Tạ Quy Lan vẫn giữ ánh mắt u ám lạnh lùng, nhưng cũng thoáng chút khó hiểu, tay hắn bị thương, vậy mà Sầm Vụ còn bắt hắn thức khuya làm bài tập, đây đúng là một kiểu trừng phạt.
Nhưng so với những gì Sầm Vụ từng làm trước đây, điều này chẳng đáng là gì.
Gương mặt của Sầm Vụ trắng như tuyết, lấm tấm mồ hôi mỏng, đôi mắt cậu như phủ sương mờ, thận trọng ngẩng lên nhìn hắn một cái, rồi lập tức quay đi, hàng mi run rẩy dữ dội như chú chim sẻ bị hoảng sợ.
Tạ Quy Lan buộc phải thừa nhận, hắn luôn có cảm giác Sầm Vụ hôm nay có gì đó khác lạ, nhưng hắn rõ hơn ai hết, dù cậu ta có giả bộ yếu đuối, vô tội thế nào, bên trong lớp vỏ bọc ấy vẫn là một màu đen tối.
Năm hắn bảy tuổi, được đưa về nhà họ Tạ, đến nay đã mười năm, trong thời gian đó, con người này đã làm những gì chứ?
Vào mùa đông ấy, cậu ta cắt rách áo bông ấy của hắn, đổ đầy tuyết vào ủng của hắn rồi bắt hắn đi thẳng đến chuồng ngựa để cho ngựa ăn.
Nhân lúc hắn bị bệnh, nhốt hắn trong căn gác xép tối đen như mực, đến khi có người phát hiện ra mới miễn cưỡng thả hắn ra.
Tối nay còn ép hắn quỳ xuống trước mặt mọi người, dùng roi ngựa đánh hắn, giẫm đạp lên hắn.
…
Vậy mà bây giờ, cậu bảo hắn làm bài tập?
Tạ Quy Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Sầm Vụ, nhất thời không đoán được cậu lại định làm trò gì để sỉ nhục mình, nhưng hắn cũng chẳng buồn nghĩ thêm, hắn cầm mấy cuốn tập lên, định ra ngoài hành lang làm cho xong.
Tính khí của Sầm Vụ thất thường và ngạo mạn, ai biết được nửa đêm cậu có phát điên rồi cho rằng việc hắn ở trong phòng mình thật ghê tởm hay không.
Tạ Quy Lan đứng dậy, nhưng vết thương của hắn quá nặng, lại quỳ dưới cơn mưa xối xả suốt nửa đêm, đầu óc ngày càng mơ hồ, trước mắt bỗng tối sầm lại, cơ thể bất ngờ đổ xuống.
!!!
Sầm Vụ theo phản xạ đưa tay đỡ, nhưng Tạ Quy Lan cao hơn cậu một cái đầu, thiếu niên cao gần mét chín, tuy gầy gò nhưng mang một sức nặng áp đảo.
Tiêu rồi.
Sầm Vụ thầm nghĩ.
“Cậu chủ!" Ngay khi Sầm Vụ vòng tay ôm lấy Tạ Quy Lan, tưởng rằng cả hai sẽ ngã nhào, đập cả đầu xuống đất, thì lão quản gia đột nhiên xuất hiện, một tay đỡ người lên.
Lão quản gia tới rồi!
Cánh tay của đối phương vững chãi đến mức khiến người ta an tâm, khuôn mặt già nua đầy vẻ lo lắng, ông ấy hỏi: "Không sao chứ?"
Sầm Vụ: "…"
Cậu lúng túng đáp: "Không, không sao ạ."
Lão quản gia lúc này mới buông cậu ra, sau đó đỡ Tạ Quy Lan lên giường nằm, rồi mang mấy bộ quần áo sạch đến để thay cho hắn.
Ban đầu, ông ấy định đưa Tạ Quy Lan sang phòng khách, nhưng Sầm Vụ cứ lẽo đẽo đi theo, ánh mắt đầy lo lắng, hễ ông ấy chạm vào Tạ Quy Lan, cậu lại tỏ vẻ căng thẳng, ngón tay vô thức níu lấy vạt áo khoác của hắn, rõ ràng không muốn ông ấy đưa hắn đi.
Nguyên chủ vốn luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ, nên lão quản gia cũng không biết bên ngoài cậu ta tàn nhẫn, bạo lực thế nào, ông ấy chỉ biết cậu ta không ưng Tạ Quy Lan.
Nhưng ông ấy là người của nhà họ Sầm, dĩ nhiên phải đặt lợi ích của họ lên hàng đầu, Sầm Vụ muốn giữ Tạ Quy Lan lại, ông ấy cũng không ngăn cản.