Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 15

Trước Sau

break

Trong phòng ngủ giờ chỉ còn lại Sầm Vụ và Tạ Quy Lan.

 

“…” Sầm Vụ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao. Đến nước này, tốt nhất là ngủ trước đã. Cậu ngập ngừng nói nhỏ: “Cậu… Cậu có buồn ngủ không?”

 

"Để tôi… Tôi đi lấy chăn cho cậu.”

 

Cứ mỗi khi căng thẳng, cậu lại nói lắp, nếu không cố gắng kiểm soát, cậu rất dễ lộ tẩy, như lúc ở trường đua, cậu cố ý không nói quá nhiều để tránh bị phát hiện.

 

Tạ Quy Lan mặt mày tái nhợt, mẹ hắn, Tống Lệnh Vi, vừa trải qua ca phẫu thuật vài ngày trước, trong nửa tháng chuẩn bị phẫu thuật, hắn liên tục bận rộn, rồi lại thức đêm chăm sóc bà ta tại bệnh viện sau ca mổ, mỗi ngày chỉ ngủ được ba tiếng.

 

Ban ngày phải đi học, tối đến lại bị gọi tới trường đua, thể trạng hắn đã kiệt quệ hoàn toàn.

 

Hắn không rõ Sầm Vụ đang tính trò gì để sỉ nhục mình, nhưng hắn không đủ sức đối đầu với cậu, ngay cả khi Sầm Vụ bất ngờ nổi giận và tát hắn một cái, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lấy.

 

“Nhị thiếu.” Tạ Quy Lan nuốt đi vị tanh của máu trong cổ họng, giọng khàn khàn: “Tối nay là lỗi của tôi. Không nên động tay với cậu, cậu muốn tôi xin lỗi thế nào, tôi đều làm được.”

 

Buổi sáng bệnh viện sẽ có bác sĩ đi kiểm tra phòng, hắn cần qua xem tình hình của Tống Lệnh Vi, ngày mai cũng là hạn chót đăng ký cuộc thi Hóa học.

 

Hắn không quan tâm đến thứ hạng, nhưng giải nhất cuộc thi có phần thưởng 30 triệu đồng, đủ để hắn thuê một điều dưỡng cho Tống Lệnh Vi.

 

Hắn chỉ còn cách hy vọng Sầm Vụ sẽ cho mình đi, dù phải quỳ xuống làm chó cho cậu, hắn cũng cam lòng.

 

Sầm Vụ: "..."

 

Cậu biết Tạ Quy Lan không tin mình, nhưng tối nay, cậu thật sự không dám để hắn rời đi, vết thương trên người Tạ Quy Lan rất nặng, mà cậu lại lo hắn sẽ bị Tạ Thương Cảnh gọi đi lần nữa.

 

Thay vì thế, chi bằng tìm chút việc gì đó cho hắn làm thì yên tâm hơn.

 

Sầm Vụ cuối cùng cũng hành động, Tạ Quy Lan không tỏ vẻ gì, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên chút châm chọc.

 

Hắn đã biết trước Sầm Vụ không có ý định tha cho mình, nếu vậy thì cần gì phải giả vờ tốt bụng.

 

Hắn đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với trừng phạt của cậu, nhưng rồi hắn lại thấy Sầm Vụ đi quanh phòng ngủ một vòng, đột nhiên ôm lấy một chồng sách bài tập, rồi ném xuống trước mặt hắn.

 

“Muốn xin lỗi đúng không.” Sầm Vụ bật cười lạnh, mặt đậm nét phản diện: “Làm… Làm không xong, thì đừng hòng đi.”

 

Viết bài tập đến rã rời tay chẳng phải cũng xem như là bị phế rồi sao, thế này cậu cũng có thể báo cáo lại với Tạ Thương Cảnh.

 

Tạ Quy Lan: “...”

 

Tạ Quy Lan: ?

 

Hắn có đôi mắt đào hoa sâu thẳm, ánh nhìn tối đen, luôn toát lên vẻ lạnh lùng và khí chất áp bức, toàn thân Sầm Vụ run lên một cái.

 

Hung dữ vậy làm gì, không lẽ định đánh cậu thật à?

 

Cậu có nói gì quá đáng đâu!

 

Sầm Vụ rụt rè cầm quyển dày nhất trong chồng sách lên, thế này chắc được rồi nhỉ, nhưng khi ngước lên, nắm đấm của Tạ Quy Lan vẫn cứng như đá.

 

Sầm Vụ: !!!

 

“Không... Không làm cũng được.” Sầm Vụ nuốt nước bọt, giọng run run nói nhỏ.

 

Tạ Quy Lan, người đang chuẩn bị tinh thần để chịu phạt: “...?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc