“Cậu… Cậu lau… Lau khô trước đi.” Sầm Vụ ấp úng, vội vàng dúi khăn tắm vào tay Tạ Quy Lan.
Tạ Quy Lan không nói gì, nhưng khăn tắm dày dặn, cầm trong tay đã đủ khiến cơ thể lạnh buốt vì mưa của anh ấm lại đôi chút.
Sầm Vụ cố giữ nhịp thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra cậu đã muốn xỉu tới nơi.
Đúng lúc này, quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, bác sĩ Lục tới rồi.”
Sầm Vụ: !
Như được đại xá, cậu vội vàng đi mở cửa cho bác sĩ.
Bác sĩ Lục đã làm việc cho gia đình họ Sầm hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ông bị gọi đến vào nửa đêm.
Một trải nghiệm hiếm hoi như trong tiểu thuyết tổng tài.
Nhà giàu thường lắm ân oán, nhưng cha mẹ Sầm lại rất hòa thuận, nhà giàu thường hay anh em bất hòa, nhưng trừ khi Sầm Vụ phát điên, đòi cắt đứt quan hệ với gia đình, nếu không thì dù có muốn tập đoàn Sầm thị, anh trai cậu vẫn sẵn sàng chia cho cậu một nửa.
Hoàn toàn không có tí tình tiết kịch tính nào.
Bác sĩ Lục đẩy nhẹ gọng kính vàng, bước vào biệt thự nhà họ Sầm.
Cuối cùng thì sao, là đến để khám cho đứa con riêng của nhà họ Tạ.
Bác sĩ Lục: “…”
Tiểu thuyết tổng tài tan nát.
Hôm nay lại chỉ là một ngày bình thường của bác sĩ gia đình.
Tất nhiên, ông không hề mong gia đình chủ thuê gặp chuyện gì, dù sao Chủ tịch Sầm trả lương rất hào phóng, mà người nhà họ Sầm cũng đối xử rất tốt với ông.
Bác sĩ Lục chuyên nghiệp xử lý vết thương cho Tạ Quy Lan.
Sầm Vụ đứng bên cạnh, phụ giúp cầm bông gạc và quần áo dơ cắt ra của Tạ Quy Lan, những vết roi sâu đến mức máu dính chặt vải vào da thịt, chỉ có thể dùng kéo để gỡ.
Sầm Vụ lạnh người. Tạ Quy Lan chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu, bởi đổi lại là ai, cũng không thể buông bỏ mối thù sâu thế này.
“Nhị thiếu.” Bác sĩ Lục quay lại: “Phiền cậu đưa tôi lọ dung dịch sát trùng.”
Sầm Vụ lập tức đưa cho ông.
Tạ Quy Lan hơi nheo mắt lại, hắn cảm thấy tối nay Sầm Vụ có gì đó rất khác thường.
Hắn từng nghĩ Sầm Vụ sẽ ra lệnh cho người phế bỏ đôi tay của mình, nhưng thay vào đó, cậu lại đưa hắn đến biệt thự chính nhà họ Sầm, ánh mắt ngập ngừng, xen lẫn sự áy náy và đấu tranh rõ rệt.
Lại đang phát bệnh gì đây?
“Tạ thiếu.” Bác sĩ Lục đưa thuốc cho hắn: “Uống thuốc chống viêm này liên tục trong một tuần, tối nay tôi sẽ ở lại biệt thự chính, nếu sốt thì tới tìm tôi để truyền dịch.”
“Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên Tạ Quy Lan mở miệng tối nay.
Giọng hắn bẩm sinh đã lạnh nhạt, nay bị thương nên khàn đặc, còn pha chút hơi thở nặng nề mang mùi máu.
Sau khi dặn dò cẩn thận về vết thương, bác sĩ Lục thu dọn hộp thuốc và theo quản gia về phòng khách.
Sầm Vụ cũng lí nhí nói cảm ơn.
Bác sĩ Lục: “…”
Quỷ thật, từ khi nào cậu chủ này lại ngoan như vậy? Suýt nữa thì ông làm rơi cả hộp thuốc.