Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 13

Trước Sau

break

Sầm Vụ lúng túng lùi một bước, suýt nữa đụng vào Tạ Quy Lan, cậu hít một hơi, ép mình phải đi tiếp.

 

Nhà họ Sầm không có nhiều quy củ, nhưng nguyên chủ tính tình vốn không tốt, sau khi biết mình chỉ là kẻ giả mạo, cậu ta càng thêm bất an, suốt ngày nghi này nghi nọ.

 

Hầu gái làm việc không đúng ý, cậu ta sẽ nghi ngờ họ phát hiện ra điều gì, sau đó nghĩ mọi cách đuổi việc họ bằng cách than phiền với cha mẹ và anh trai.

 

Ban đầu, cha mẹ Sầm chiều chuộng, nhưng khi nhận thấy sự bất thường, họ không còn dung túng nữa, dần dần, nguyên chủ cũng không dám làm càn.

 

Nhưng những người làm trong nhà vẫn phải cẩn trọng, sợ chọc giận vị thiếu gia này, cậu ta chưa về, chẳng ai dám ngủ.

 

Biệt thự nhà họ Sầm mang phong cách châu Âu, đèn chùm pha lê trên trần sáng rực rỡ, cầu thang xoắn ốc xa hoa đến mức khiến người nhìn hoa mắt.

 

Sầm Vụ cảm thấy đau đầu, cậu hoàn toàn không biết phòng ngủ của nguyên chủ nằm ở tầng mấy. Không còn cách nào khác, Sầm Vụ đành gọi một người hầu lại và nói: “Bà… Bà Vương, làm phiền bà mang… Mang giúp tôi cặp sách lên phòng.”

 

Bà Vương nghe tên mình bị gọi, suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh, tưởng rằng vị thiếu gia này hôm nay lại thấy bà không vừa mắt.

 

Không ngờ Sầm Vụ lại nói năng lịch sự như vậy, khiến bà ngỡ ngàng và vui mừng không thôi.

 

“Vâng, thưa cậu chủ.” Bà cúi người nhận lấy cặp sách của Sầm Vụ: “Tôi sẽ mang lên ngay.”

 

Sầm Vụ chậm rãi đi theo bà Vương về phòng, không để lộ điều gì.

 

Cậu tuyệt đối không dám để người nhà họ Sầm phát hiện ra mình đã thay hồn đổi xác, ai mà tin nổi chuyện kỳ quái như xuyên sách chứ? Người khác chỉ nghĩ rằng cậu có vấn đề tâm thần, nếu bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mọi thứ coi như chấm hết.

 

May mắn là cha mẹ Sầm hôm nay không ở nhà, nguyên chủ còn có một người anh trai hơn cậu mười tuổi, đã tiếp quản công ty gia đình, nên anh trai cũng không thường về nhà.

 

Tạ Quy Lan im lặng theo sau lên lầu, đôi môi hắn mím chặt, sắc mặt lạnh lẽo, khi dừng chân trên tấm thảm nhung của Sầm Vụ, nước mưa từ tóc và cổ hắn chảy xuống, làm đồng phục lẫn cặp sách trên tay cũng nhỏ nước, thấm thành một vũng dưới sàn.

 

Phòng của nguyên chủ là phòng theo kiểu suite, rộng đến mức khiến người ta phải sững sờ, Sầm Vụ kéo một cánh cửa ra, là phòng đọc sách.

 

Kéo tiếp một cửa khác, phòng thay đồ.

 

Lại thêm một cửa nữa, lại là phòng thay đồ khác.

 

Sầm Vụ: “…”

 

Tôi liều mạng với đám nhà giàu mấy người.

 

Tạ Quy Lan vẫn đứng bên cạnh, còn Sầm Vụ thì ngượng chín mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, cậu chỉ định tìm một chiếc khăn tắm cho nam chính lau tóc, vậy mà khó đến mức này sao.

 

Mặt cậu cứng đơ, tiếp tục kéo cửa tìm, xoay vài vòng quanh Tạ Quy Lan, cuối cùng cũng tìm được phòng tắm, lúc này, gương mặt cậu đã đỏ bừng, nóng rực đến tận vành tai.

 

Tạ Quy Lan: “…”

 

Yết hầu của Tạ Quy Lan khẽ động, đôi mắt đào hoa sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mi Sầm Vụ hơi run, chân như muốn khuỵu xuống, ai bảo người mắc chứng sợ giao tiếp lại sợ nhất là ánh mắt của người khác cơ chứ.

 

Đừng có nhìn nữa, nhìn cái gì mà nhìn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc