Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 12

Trước Sau

break

Dù sao, cậu cũng đã thuộc lòng toàn bộ nguyên tác, hơn ba triệu chữ đều nhớ rõ rành rọt, ngay cả lời thoại của từng nhân vật cũng không quên.

 

Tạ Quy Lan thực ra không ngủ, tay chân tê cứng vì đứng lâu trong mưa dần ấm lại, hắn mở mắt, thấy Sầm Vụ trông như một chiếc đèn nhỏ với sợi vonfram bị nóng chảy, đôi mi cụp xuống, ánh mắt ảm đạm.

 

Hàng ghế sau của chiếc Bentley rất rộng, vậy mà Sầm Vụ lại ôm cặp sách, ngồi sát vào cửa xe, đôi tay trắng trẻo, mảnh khảnh mân mê dây an toàn, chừa ra khoảng cách đủ cho ba người giữa cậu và Tạ Quy Lan.

 

Hai đầu gối khép chặt, đầu cúi thấp, cằm tựa lên cặp sách, gương mặt ấn sâu vào chiếc cặp, để lộ chút da trắng mịn như tuyết ở má.

 

Không biết ai đang bắt nạt ai nữa.

 

Tạ Quy Lan cười lạnh trong lòng, hắn không hiểu nổi tên ngốc này đang giả vờ cái gì, lúc nãy ở câu lạc bộ chẳng phải còn rất hống hách sao?

 

Nhưng hắn cũng không quan tâm.

 

Đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Quy Lan dán vào đôi tay nhợt nhạt khác thường trong đêm mưa của mình, trên mu bàn tay chi chít vết roi và vảy máu, vài giây sau, hắn nhắm mắt lại, đôi mi dài che đi ánh nhìn đầy phẫn nộ bạo lực.

 

---

 

Biệt thự nhà họ Sầm cách trại ngựa không xa, đèn xe rọi sáng, xuyên qua màn mưa đêm, nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thự.

 

Sầm Vụ vừa xuống xe đã thấy một bóng người mờ mờ đen thẫm đang chạy đến trước cổng, khiến cậu giật mình suýt nhảy bổ trở lại xe như thỏ bị dọa.

 

Đến khi bình tĩnh lại mới nhận ra đó là lão quản gia.

 

“Cậu chủ!” Ông lão đã ngoài bảy mươi, mặc bộ vest đuôi tôm đen, chạy băng qua màn mưa như điên, vừa chạy vừa gọi: “Cậu chủ!”

 

Sầm Vụ: “…”

 

Chắc chắn là hôm qua cậu đã ăn phải nấm độc gì đó!

 

Nhưng chưa kịp nghĩ xem mình đã ăn loại nấm nào, lão quản gia đã bung ô, lao đến trước mặt cậu.

 

“Cậu chủ, sao giờ này cậu mới về?” Quản gia vẻ mặt lo lắng, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Mưa lớn thế này, gọi điện cũng không được, rốt cuộc cậu bị thương thế nào?”

 

“Bác sĩ Lục sắp tới rồi, chúng ta mau vào nhà thôi.”

 

Lúc nhắn tin, Sầm Vụ đã dặn lão quản gia bảo bác sĩ mang thêm băng gạc và thuốc trị thương ngoài da, chống viêm, hạ sốt, lão quản gia cứ tưởng là cậu bị thương.

 

“Con… Tôi không sao.” Sầm Vụ ấp úng, không thể nói thật là tối nay cậu ra ngoài để đánh người.

 

Cậu chỉ có thể quay đầu nhìn Tạ Quy Lan.

 

Tạ Quy Lan cũng vừa bước xuống xe, gương mặt hắn còn tái hơn lúc ở trại ngựa, máu ở vết thương đã đông lại, nhưng trên mu bàn tay những vết roi đỏ sẫm kinh dị, cổ hắn cũng có một vết bầm tím do roi quất, trông rất đáng sợ.

 

Bị roi quất mạnh, còn bị Sầm Vụ giẫm lên mấy lần, yết hầu của hắn tấy đỏ, nuốt nước bọt cũng đau rát.

 

Phát hiện người bị thương không phải Sầm Vụ, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, ông tóc bạc được chải gọn gàng, cúi người dẫn đường cho Sầm Vụ và Tạ Quy Lan.

 

Đã hơn một giờ sáng, nhưng đám người làm trong biệt thự vẫn chưa đi ngủ, không có việc gì làm buổi tối, hầu hết đều tụ lại ở sảnh lớn, nghe thấy tiếng cửa mở, mọi ánh mắt lập tức hướng về phía cửa.

 

“…”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc