Sầm Vụ nhìn thấy đám người nhà họ Tạ, đôi tay lập tức lạnh buốt đến tê cứng, làn da cậu rất trắng, quầng mắt vì thế càng đỏ ửng, hàng mi dài cũng hơi run.
Nhưng cậu không thể yếu đuối. Tạ Quy Lan giờ chỉ là một học sinh cấp ba, hoàn toàn không đủ sức phản kháng lại nhà họ Tạ.
Nếu ngay cả cậu cũng sợ, thì không chỉ Tạ Quy Lan bị bắt nạt, mà theo diễn biến trong nguyên tác, cậu chết thảm là cái chắc.
“Cậu.” Sầm Vụ cúi người lên xe, sau đó gọi Tạ Quy Lan lại, ra lệnh: “Lên ghế sau ngồi với tôi.”
“... Nhị thiếu.” Tài xế do dự, lên tiếng can ngăn: “Không hợp quy củ đâu, với lại cậu ta bẩn như thế này…”
Chưa nói hết câu, Sầm Vụ đã ngắt lời, đầu ngón tay cậu lạnh lẽo, bấu nhẹ vào thành cửa xe, giọng điệu lạnh tanh, khó chịu nói: “Từ khi nào đến lượt ông quản tôi?”
Tài xế lập tức im bặt, không dám nói thêm gì.
“...” Tạ Quy Lan mím chặt đôi môi tái nhợt, cúi đầu, lẳng lặng theo sau Sầm Vụ lên xe.
Ở phía sau, Chử Tử Kiện vẫn đứng đực người ra dưới cơn mưa, mái tóc đỏ ướt sũng, ngơ ngác nhìn chiếc xe rời đi, phải đến khi xe khuất bóng, gã mới bừng tỉnh.
Má nó!!!
Chuyện đéo gì vậy? Chử Tử Kiện có cảm giác Sầm Vụ hôm nay lạ lạ, nói toẹt ra, giống như cậu đang bảo vệ Tạ Quy Lan.
Tạ Quy Lan là cái mẹ gì? Thằng chó đó mà cũng dám mơ tưởng được thế vị trí của gã?
“Đừng để bố tóm được mày!” Chử Tử Kiện giận dữ buông một câu đe dọa bất lực, sau đó bực dọc quay về phòng bao.
Sầm Vụ vốn định đưa Tạ Quy Lan đến bệnh viện, nhưng tài xế cũng là người của nhà họ Tạ, chắc chắn sẽ báo lại với Tạ Thương Cảnh, cậu lấy điện thoại của nguyên chủ, nhắn tin cho quản gia nhà họ Sầm, yêu cầu tìm bác sĩ gia đình đến nhà.
Vừa nhắn xong, điện thoại cạn pin tắt ngúm.
Sầm Vụ bối rối đặt điện thoại xuống, hai tay lạnh buốt đan chặt vào nhau, vò nhẹ vạt áo, ánh mắt cậu dời sang cửa kính xe, nhìn màn mưa đang xối xả bên ngoài.
“...”
Ngượng quá đi mất.
Chiếc Bentley dài sang trọng của nhà họ Tạ có tấm chắn ngăn giữa tài xế và hành khách, huống chi, dù không có tấm chắn, tài xế cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng lái xe.
Bên trong xe, bầu không khí tĩnh lặng, nặng nề đến ngột ngạt.
Đến giữa đường, Sầm Vụ mới nhận ra Tạ Quy Lan đang nhắm mắt, trông như đang ngủ, lúc này, cậu mới thả lỏng đôi tay đẫm mồ hôi của mình.
Sầm Vụ biết Tạ Quy Lan chắc chắn rất hận mình, nhưng không rõ hận đến mức nào, trên đầu hắn cũng chẳng có thanh tiến độ nào để cậu xem.
Bỏ qua mấy cái kia, sao cậu không có nổi một cái hệ thống nào nhỉ?
Sầm Vụ không dám cử động, sợ làm Tạ Quy Lan tỉnh giấc, hai tay cậu đặt gọn trên đầu gối, ngoan ngoãn chờ đợi, chờ mãi ba phút trôi qua, vẫn chẳng thấy hệ thống nào xuất hiện.
“...”
Sầm Vụ hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thôi, không có thì không có vậy.
Có hệ thống suốt ngày lải nhải trong đầu, nghĩ thôi cũng đủ làm cậu mắc mệt.