Sầm Vụ cố ý giả vờ chần chừ thêm vài phút để tránh tỏ ra quá vội vàng, khi Tạ Thương Cảnh đi chơi bi-a với những người khác, cậu tranh thủ chào hỏi qua loa rồi kéo nam chính rời khỏi đó.
Chiếc Bentley đen của nhà họ Tạ đỗ trước cửa câu lạc bộ, thân xe loang loáng ánh đèn đường, bóng lên do cơn mưa lớn.
"Nhị thiếu! Chờ tôi với!" Cơn mưa xối xả không ngớt, tóc đỏ chạy theo đưa tiễn, khom lưng nịnh nọt: "Nhị thiếu, để em che ô cho anh, đi bên này, chỗ này gần xe hơn."
Tóc đỏ tên thật là Chử Tử Kiện, chú gã là quản lý nhỏ của một công ty vận tải thuộc tập đoàn nhà họ Tạ, gã vốn không đủ tư cách tiếp cận đám công tử nhà giàu, nhưng lại rất giỏi tìm cách gây rắc rối cho Tạ Quy Lan.
Nhờ vậy, gã mới nịnh được nguyên chủ, trở thành cánh tay đắc lực nhất của cậu ta.
Tạ Thương Cảnh thích kiểm soát, anh ta cho người đưa xe đến đón Sầm Vụ, nhưng anh ta hiện tại chắc chắn chưa rời đi, anh ta hẳn là đang dõi theo ở đâu đó, cho nên, Sầm Vụ cũng không từ chối để tóc đỏ cầm ô che giúp mình.
Ánh mắt cậu liếc sang nam chính.
Trên người Tạ Quy Lan, vết thương vẫn đang rỉ máu, môi hắn nhợt nhạt, cặp sách thì đầy những dấu chân bẩn, ô cầm trên tay cũng chẳng khá hơn, đến khi đứng trên bậc thang mở ô, hắn mới phát hiện mấy khung ô đã bị giẫm gãy.
Tạ Quy Lan cúi đầu, hàng mi rất dài nhưng không cong, khiến đôi mắt hắn càng thêm lạnh lùng.
Sầm Vụ quay đầu, vừa lúc thấy Tạ Quy Lan gấp chiếc ô bẩn lại, rồi bước thẳng vào màn mưa, mặc kệ cơ thể ướt sũng.
Mi mắt cậu giật giật.
Cảm giác như giá trị thù hận của nam chính đang tăng vọt.
"Biến đi." Sầm Vụ làm vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy chiếc ô từ tay tóc đỏ, cố gắng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ: "Ai cho cậu đi theo hả?"
Sau đó, cậu ngẩng cao cằm, nhìn về phía Tạ Quy Lan đầy ngạo mạn: "Cậu… Qua đây cầm ô cho tôi."
Giọng điệu vốn phải rất hống hách, nhưng do Sầm Vụ lỡ ngập ngừng, khí thế lập tức giảm đi một nửa.
Tạ Quy Lan không phản kháng, hắn bước tới, mở chiếc ô đen lên, mặt ô nghiêng về phía Sầm Vụ, còn nửa bờ vai và lưng của hắn vẫn bị mưa tạt ướt, nhưng so với lúc nãy cũng đỡ hơn đôi chút.
Giữa cơn mưa xối xả, tư thế của Tạ Quy Lan cực kỳ nhún nhường, như một chú chó nhà ngoan ngoãn, nhưng gương mặt lạnh lùng của hắn, dưới màn mưa và bóng chiếc ô đen, lại hiện rõ vẻ u ám.
Sầm Vụ đứng rất gần, dưới ánh đèn đường trắng nhợt, cánh tay Tạ Quy Lan lộ rõ cơ bắp căng cứng, gân xanh nổi lên.
Đó là sự kết hợp giữa cơ thể thiếu niên và sức mạnh của người trưởng thành, gầy nhưng lực.
Chỉ một cú đấm cũng có thể đập chết ba người như cậu.
Sầm Vụ: "..."
Xong đời rồi, không còn đường cứu nữa.
"Nhị thiếu, mời." Tài xế thấy Sầm Vụ bước tới, liền cung kính mở cửa xe, nhưng khi ánh mắt đụng phải bộ đồng phục dính đầy bùn và nước mưa của Tạ Quy Lan, ông lập tức nhíu chặt mày, tỏ vẻ khó chịu ghét bỏ.
Thật khổ, nam chính có địa vị thấp nhất trong cả nhà họ Tạ.