Nhưng nguyên chủ không dám từ chối sự mập mờ của Tạ Thương Cảnh, sợ rằng nếu chọc giận anh ta, bị anh ta phát hiện ra mình là kẻ giả mạo, lúc đó mọi chuyện sẽ kết thúc, hậu quả của nguyên chủ thậm chí còn thê thảm hơn Tạ Quy Lan.
Dù sao cậu ta cũng không thể mang thai, cùng lắm ngủ với Tạ Thương Cảnh vài lần, chỉ cần anh ta không nói, cậu ta không nói, thì đố ai biết được.
Sầm Vụ không hiểu nổi, chỉ thấy vô cùng sửng sốt.
Đây là giống loài điên cuồng gì vậy chứ.
Càng điên hơn nữa là trong nguyên tác, Tạ Thương Cảnh thực sự lên giường với nguyên chủ, sau khi sự việc chim khách chiếm tổ bị bại lộ, nguyên chủ bị dồn vào đường cùng, buộc phải đánh liều tìm Tạ Thương Cảnh.
Khi đó, tập đoàn nhà họ Tạ đang bị nhà họ Sầm trả thù, cha Tạ bận rộn đến mức mất ăn mất ngủ, còn trong lòng Tạ Thương Cảnh thì toàn là sự bực bội.
Anh ta ghì chặt nguyên chủ xuống, bắt đầu làm chuyện oán hận, nguyên chủ vì muốn cầu cứu anh ta, không dám phản kháng, thế là hai người cứ làm chuyện oán hận suốt cả đêm, càng làm càng oán.
Sau cùng, Tạ Thương Cảnh nhận ra người trong lòng anh ta hóa ra chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn thua cả mấy ngôi sao mười tám.
Bằng ánh mắt lạnh lùng độc ác, Tạ Thương Cảnh bóp cằm nguyên chủ, nói: "Đúng là tôi mù mới đi thích cậu."
Nguyên chủ từ nhỏ được nuông chiều, dù sa cơ lỡ vận cũng không có ý thức phục vụ ai, mà Tạ Thương Cảnh thì càng không đời nào chịu phục vụ cậu ta, tóm lại, trải nghiệm đêm đó cực kỳ tệ hại.
Hơn nữa, sau khi xong việc, Tạ Thương Cảnh không thèm quan tâm đến nguyên chủ, bản thân lo còn không xong, anh ta mặc kệ Tạ Quy Lan lôi nguyên chủ đi cho cá mập ăn.
Sầm Vụ: "...”
Tim cậu ta chết rồi, nhưng cái miệng thì chưa, vẫn còn sức để cưỡng hôn người khác, đáng sợ thật.
May mà Sầm Vụ xuyên đến đoạn đầu nguyên tác, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nếu không, cái mông bẩn thế này thì thà không cần còn hơn.
“Bác Tạ vốn chưa từng thừa nhận nó, chỉ là một đứa con hoang.” Sầm Vụ bóp chặt lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh: "Nó cũng dám tiêu tiền nhà họ Tạ, đêm nay tôi sẽ phế hai bàn tay của nó.”
Cướp lời thoại độc ác của anh trai độc ác, khiến anh ta không còn đường sống.
Môi Sầm Vụ rất mỏng, màu đỏ mềm mại, đôi mắt như phủ màn sương, khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt, nhưng mỗi lần cậu mở miệng, câu nào câu nấy đều cay độc, tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Mọi người trong phòng đều rùng mình.
Thiếu gia nhà họ Sầm dám nói vậy, chắc chắn không phải nói đùa, Tạ Quy Lan coi như xong đời.
Ban đầu còn có kẻ muốn hùa vào dạy dỗ Tạ Quy Lan, giờ thì không ai dám ngẩng đầu, sợ bị Sầm Vụ chuyển cơn giận sang mình.
Tạ Thương Cảnh cũng khựng lại.
Nếu Sầm Vụ nói theo cách khác, chưa chắc anh ta đã đồng ý, nhưng anh ta không ngờ lời cậu nói lại hợp ý anh ta đến vậy, càng không ngờ cậu lại dám nói thẳng ra trước mặt mọi người.
Vừa ngu vừa ác… Tạ Thương Cảnh khẽ cười thú vị, điếu thuốc trên môi anh ta lập lòe ánh đỏ lạnh lẽo, tàn thuốc vẫn cháy dở.
Anh ta biết Sầm Vụ là một tên ngốc.
Nhưng đêm nay, tên ngốc này đặc biệt xinh đẹp. Anh ta cũng rất sẵn lòng chiều chuộng tính khí nhỏ nhen của cậu.
“Được, tất cả nghe theo em.” Tạ Thương Cảnh gật đầu: “Muốn trừng phạt nó thế nào thì cứ làm thế đấy.”