Sau Khi Sợ Xã Hội Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Nhà Hào Môn

Chương 17

Trước Sau

break

Sầm Vụ thực sự rất lo lắng, đến mức hai chân cậu run nhẹ, một ý nghĩ vụt qua khiến cậu sợ hãi, cần gì Tạ Quy Lan ra tay, chỉ cần chuyện cậu là giả bị lộ, thì người nhà họ Sầm cũng đủ sức giết chết cậu dễ như chơi.

 

Lão quản gia này là npc quản gia của sever, thành tích đáng nể, bóp chết cậu, một con chó nhỏ yếu ớt phải gọi là đơn giản của đơn giản.

 

Thế là xong đời.

 

Sầm Vụ cố gắng không ấy nghĩ ngợi lung tung, vội chạy đi tìm bác sĩ Lục, khi cậu dẫn bác sĩ quay lại, lão quản gia đã thay đồ cho Tạ Quy Lan xong.

 

Trong nhà họ Sầm, chỉ có anh cả của nguyên chủ cao bằng Tạ Quy Lan, nhưng Tạ Quy Lan mới mười bảy, mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò đặc trưng của tuổi trẻ, áo sơ mi mặc lên người hắn trông ấy hơi rộng, cảm giác có hơi lỏng lẻo.

 

"Truyền dịch trước đã." Bác sĩ Lục kiểm tra lại một lượt, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hắn đột ngột sốt cao, "Chờ hạ sốt rồi tính tiếp, vết thương không nhiễm trùng là ổn rồi."

 

Làn da trắng lạnh của Tạ Quy Lan giờ đây ửng lên sắc đỏ bất thường, đôi môi vốn nhợt nhạt nay lại đỏ sậm vì cơn sốt.

 

"Cậu chủ đã khuya lắm rồi, cậu đi ngủ đi." Lão quản gia dịu giọng dỗ dành: "Để tôi chăm sóc Tạ thiếu là được."

 

Kiếp trước Sầm Vụ là đạo diễn, tuy không phải nghèo nhưng chưa bao giờ cậu có thói quen sai bảo người hầu, huống hồ, trong nhà, cậu là người nhỏ nhất, lại thêm Tạ Quy Lan là do chính tay cậu mang về, để người khác giúp, cậu thấy ngại vô cùng.

 

"Tôi… Tôi ở lại." Sầm Vụ vội vàng nói: "Chú Trương, mọi người cứ đi ngủ đi. Bác… Bác sĩ Lục cũng nghỉ ngơi đi ạ."

 

Cậu biết thay chai truyền, cũng biết rút kim, đã nửa đêm rồi mà còn kêu người ta đến, cậu đã thấy có lỗi rồi.

 

Nguyên chủ tính tình ngang ngược, ghét nhất là bị cãi lại, lão quản gia tuy không yên tâm nhưng biết cậu chủ không phải người dễ chọc, đành miễn cưỡng gật đầu.

 

"Cậu chủ." Ông dặn dò: "Tôi với bác sĩ Lục sẽ ngủ ở phòng khách dưới lầu, có việc gì, cứ gọi, chúng tôi lên ngay."

 

Sợ làm Sầm Vụ không ấy vui, mấy người hầu còn lại cũng không dám nán lại lâu, trước khi ra ngoài, họ cẩn thận đóng cửa lại giúp cậu.

 

"…"

 

Sầm Vụ đợi thêm vài phút, chắc chắn không ấy còn ai, mới đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt đang cứng đờ của mình, dây thần kinh căng thẳng cả buổi tối dần thả lỏng.

 

Khóe môi cậu không ấy kìm được mà hơi nhếch lên.

 

Không! Còn! Ai!

 

Trong phòng chỉ còn mỗi Tạ Quy Lan đang hôn mê, dù nói thế này không được lịch sự lắm, nhưng trông hắn chẳng khác nào người mất hết sức sống.

 

Nếu không phải sợ Tạ Quy Lan bất chợt tỉnh lại khiến cậu xấu hổ đến mức muốn biến khỏi Trái đất, Sầm Vụ đã sớm lăn mấy vòng trên chiếc giường lớn vô lý này rồi.

 

Cậu kéo lại góc chăn cho Tạ Quy Lan, lấy điện thoại ra, nằm úp người bên mép giường, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi được yên tĩnh mà không phải đối diện với nỗi ám ảnh giao tiếp.

 

Vừa rồi, lão quản gia đã nhắn tin mượn quần áo từ anh cả của nguyên chủ, cậu vẫn chưa kịp cảm ơn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc