Thế nhưng tất nhiên là những người khác không nghĩ như vậy rồi.
Tần Miểu Miểu vừa chạy tới vừa thở hổn hển, một tay nắm mũ của mình, một tay chỉ qua Trần Thục Dao phía bên kia bờ ruộng, nói như sắp đứt hơi “Anh Thu Hoài, anh mau mau đi nhìn Trần Thục Dao chút đi, cô ấy vẫn còn chưa khỏi bệnh, thế mà cứ một hai phải tới làm việc, anh mau đi khuyên cô ấy một chút, cô ấy nghe lời anh nhất, anh mau đi khuyên nhủ cô ấy đi”
Càng nói giọng cô ta càng nhỏ dần, có vẻ như là nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta ngường ngùng mân mê góc áo, càng ngày càng mất tự nhiên.
Tần Miểu Miểu âm thầm nghĩ, cô ta vậy mà lại quên mất anh Tống đã kết hôn rồi
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại trong một khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường ngày, mọi người làm bộ như chăm chỉ làm chuyện của mình, chỉ là tai dựng thẳng đứng nghe ngóng động tĩnh phía bên này, dù sao thì ai ai cũng từng nghe và biết chút ít chuyện của thanh niên trí thức Tống cùng với Thanh niên trí thức Trần và Diêu Doanh Doanh, bây giờ còn được tận mắt nhìn, sao mà nhịn không tò mò được chứ.
Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì lớn, theo như lời đồn đã truyền ra ngoài thì, thanh niên trí thức Trần đã âm thầm tự định chung thân với thanh niên trí thức Tống, thế mà vừa về quê thăm người thân một chuyến đã bị Diêu Doanh Doanh hớt tay trên, ỷ cha mình là thôn trưởng mà ép buộc Tống Thu Hoài cưới cô về nhà.
Từ xa nhìn qua, thanh niên tri thức Tống đứng thẳng tắp, mặt mày như tranh vẽ, mũi cao thẳng tắp, nhìn kiểu gì cũng thấy người ta rất lạnh nhạt, trông chẳng liên quan tí gì tới hoàn cảnh xung quanh cả.
Không biết anh nói lại cái gì, Tần Miểu Miểu mất mát trở về, mọi người nhìn mãi mà chẳng thấy xảy ra chuyện gì thì quay lại với việc của mình, người làm việc thì làm việc, người nào đang nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Thật ra thì muốn nói Trần Thục Dao và Tống Thu Hoài có chuyện gì đó thật thì cũng khó, dù sao cũng chưa nói chuyện cụ thể, hai người cũng chưa bao giờ có mối quan hệ thân mật hơn bình thường, cũng chỉ là cùng từ thành phố lớn về đây, đều có vẻ tự phụ một chút xíu, cho nên mọi người mới không tự giác dặt hai người vào chung một chỗ, nếu không trong thôn cũng chẳng có ai xứng đôi với hai người họ. Dù sao thì, dù sao thì cũng không thể là Diêu Doanh Doanh được!
Họ không có ý bảo là Diêu Doanh Doanh xấu, cô đương nhiên không hề xấu, chỉ là …
Diêu Doanh Doanh cố gắng không để bản thân quay đầu chú ý về phía bên kia, toàn tâm toàn ý cuốc đất dưới chân mình. Thể chất cô dễ ra mồ hôi hơn người thường, đuôi mắt giờ đây đã đỏ bừng vì nóng, từng sợi tóc mai rơi ra dính sát lên cần cổ trắng sứ, chỉ thế thôi đã đủ diễm lệ rồi, cô lại còn vô cùng thích màu đỏ tươi rực rỡ, hôm nay còn mặc áo ngoài màu hoa hồng đỏ, bộ ngực no đủ bị bó chặt trong lớp áo, thi thoảng lại vô tình lắc hông, trông rất không đứng đắn, nếu như về mấy chục năm trước, cô nhất định là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của mấy vị phu nhân chính thất, bởi vì cô rất có dáng vẻ của hồ ly tinh!