Bên ngoài đang mưa rất to, trời đất như nối liền vào nhau, trắng xóa, giống như sương mù nhưng cũng giống như giá, đột nhiên Tống Thu Hoài cửa sổ.
Không khí ẩm ướt trộn lẫn mưa phùn thôi vào trong cõi lòng.
Một giọng nói tức giận muốn hộc máu truyền đến từ phía sau: "Tống Thu Hoài! Anh đang làm gì thế, lạnh chết em rồi!"
Quay đầu lại, là Diêu Doanh Doanh đang nằm trên gương với cái mông nhô lên, lấy cây bút chì viết từng nét một.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, cái miệng đỏ mọng mím chặt, đôi mắt xinh đẹp đầy lửa giận.
Tống Thu Hoài cảm thấy cô giống một con mèo.
Thấy Tống Thu Hoài không có động tĩnh gì, con mèo nhỏ tức giận, hung hãn đi tới, "Cạch" một tiếng, cửa sổ đóng lại, lúc quay lại còn cố ý giẫm vào chân Tống Thu Hoài, đắc ý "Hừ" một tiếng, ngẩn cao đầu đi.
Sau khi Diêu Doanh Doanh cởi giày, leo lên giường, nhấc mông viết một chữ.
Tống Thu Hè giơ tay lên, "Cạch", cửa sổ lại mở ra.
5
Mưa xuân qua đi rồi trời đất như sống lại, cây liễu bắt đầu đâm chồi nảy lộc, cỏ xanh mướt từ bên này sông qua bên kia sông, cây non bên bờ ruộng cũng lớn lên rất khoẻ mạnh, khung cảnh hân hoan vui sướиɠ lan tràn đi khắp nơi.
Diêu Doanh Doanh cũng đang rất vui vẻ, bởi vì Tống Thu Hoài mang trợ cấp hàng tháng cùng với váy hoa nhí màu vàng về cho cô, chỉ là gần đây cô quá bận rộn, chưa có thời gian mặc thử nữa.
Diêu Doanh Doanh cong lưng, dùng sức hất cái cuốc lên thật mạnh, đào hết đám cỏ dại bên cạnh cây mầm của cô lên sạch sẽ, chỉ là hơi hơi mạnh tay, lỡ đào mất tiêu một gốc mạ non, nhưng mà người đang cuốc đất bên cạnh cũng chỉ dám lấy tay sờ sờ mũi, không dám nói gì, Diêu Doanh Doanh trừng mắt nhìn cây mạ như có thù truyền kiếp với chúng, sợ mình làm Diêu Doanh Doanh không vui thì thứ tiếp theo bị đào bay là chân của mình.
Bây giờ trong mắt Diêu Doanh Doanh bừng lửa giận, chỉ hận không thể đào bay luôn cái đầu của Tống Thu Hoài chứ không phải là cỏ dại trong sân nữa.
Tống Thu Hoài và Trần Thục Dao bị xếp vào chung một tổ đó!!!!
Mấy ngày trước Trần Thục Dao bệnh nặng do giao mùa còn chưa khỏi hẳn, động tác cuốc đất rất chi là mềm yếu vô lực, vốn đã là cô gái mảnh khảnh nhu nhược, giờ đây lại càng mềm mại tinh tế, cô ta mặc áo sơ mixanh nhạt, mặt mày trắng nõn cùng với một đôi mắt long lanh như nước , cả người toát lên vẻ phong độ của tầng lớp trí thức, có một loại hấp dẫn vô hình , không ít người bị thu hút, cứ quay đầu nhìn cô ta, càng có không ít người thương tiếc bảo cô ta quay trở về nghỉ ngơi.
Cho dù ai nói thế nào, Trần Thục Dao vẫn chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng từ chối tất cả ý tốt của mọi người, vẫn tiếp tục cuốc đất như cũ.
Lé ra Tống Thu Hoài vẫn luôn cúi đầu làm việc của bình ở tận bên kia bờ ruộng, không nói gì, cũng chẳng trêu chọc ai thì mọi chuyện phải không liên quan tới anh mới đúng.