Diêu Doanh Doanh đôi mắt dần dần mê ly, hai chân không tự giác khép lại, khuôn mặt nhỏ kiều mị giống như đang khao khát cái gì.
Tống Thu Hoài đột nhiên ngừng hôn môi, nhẹ nhàng dán bên tai, một bên liếʍ một bên hàm hồ nói: “Doanh Doanh nói cho lão công, phía dưới bị bức có nước chảy ra, lão công khát, ân…?”
4
“Thu Hoài, anh Thu Hoài… Đừng, đừng đánh… Nặng quá… Ưm… chồng…”
Diêu Doanh Doanh mềm nhũn như người không xương, bị Tống Thu Hoài đứng ôm vào trongngực, bàn tay to rộng của Tống Thu Hoài nắm lấy bờ mông căng trong, cặp mông đầy đặn tràn ra các kẽ ngón tay, hung hăng đánh vài cái, thịt trai đỏ thắm căng ra đến cực điểm, quả trứng to lớn 'bạch bạch' vào môi âʍ ɦộ, càng ngày càng gấp gáp hút lây từng lớp thịt, thật sung sướиɠ, eo hông của Tống Thu Hoài càng lúc càng nhanh, không ngăn được dâm thủy chảy xuống theo bắp đùi rắn chắc của Tống Thu Hoài.
Diêu Doanh Doanh bắt đầu trốn mà không được, sau đó cảm thấy thú vị, bắt đầu lặng lẽ lắc mông, cọ xát vυ" bự vào cơ ngực săn chắc của Tống Thu Hoài, đặt ngón tay xanh nhạt lên cánh tay Tống Thu Hoài, đầu ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve, cái lưỡi cũng thè ra khỏi miệng, nhẹ nhàng liếʍ.
Đột nhiên Tống Thu Hoài rút toàn bộ dươиɠ ѵậŧ ra, kèm theo không ít dâm thủy, phát ra âm thành òm ọp, lần này khiến Diêu Doanh Doanh cảm thấy mất mát, cảm giác ngứa ngáy tột độ như nuốt chương Diêu Doanh Doanh, nhịn không được rơi nước mắt.
Tống Thu Hoài lại cau mày, từ từ dùng ngón tay chơi đùa miếng thịt mềm đầy đặn: "Sao lại da^ʍ đãиɠ như vậy, có phải bị anh ȶᏂασ đến sướиɠ không." Diêu Doanh Doanh không nói câu nào, chỉ dùng đôi môi đỏ mυ"ŧ đầu ngón tay, hai mắt mơ hồ khát khát nhìn Tống Thu Hoài, rụt rè lẩm bẩm: "Lão công…" Lặng lẽ đẩy mông mình vào đầu ngón tay Tống Thu Hoài, mong muốn có thể cắm vào thêm một chút.
Đột nhiên Tống Thu Hoài giơ tay đánh mạnh vào âʍ ɦộ cô một tiếng 'Bốp", âm thủy bắn tung tóe, Diêu Doanh Doanh rối loạn mà hét lên, phun ra.
Tống Thu Hoài không hề thương hoa tiếc ngọc gì, nắm lấy hoa hạch, lạnh lùng trách mắng: "Nói chuyện."
Cuối cùng Diêu Doanh Doanh không nhịn được mà khóc, nước mắt che kín khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dính chặt thành từng sợi, duyên dáng đáng yêu, phát ra âm thanh ngọt ngào: "Là, là bị lão công theo… Xin lão công, lão công…"
Cuối cùng Tống Thu Hoài cũng tỏ ra thương xót mà nhét tất cả vào, huyệt nhỏ tham lam lập tức ôm chặt lấy, sợ lại bỏ chạy…
Ngày hôm sau trời mưa to, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, mưa mù xuân rất tốt, mưa xuân quý như dầu, sau cơn mưa trái đất sẽ càng xanh hơn, cành đâm chồi, hoa nở, kết quả cứ luân hồi như vậy.
Tống Thu Hoài đang ngồi viết thư ở bàn làm việc, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước, rất đẹp. Bút máy lưu loát viết trên tờ giấy như mây nước chảy, như một tác phẩm nghệ thuật nhưng không có ai thưởng thức.
Tống lão gia cuối cùng cũng được thả ra, mặc dù không lấy lại được chức vụ gì, nhưng đây cũng là tin tốt, đây cũng là bức thư đầu tiên anh viết cho gia đình kẻ từ khi ở nông thôn.