Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Tỉnh Ngộ

Chương 17

Trước Sau

break

Người như vậy làm sao mà xứng đôi với thanh niên trí thức Tống sạch sẽ như trích tiên thế kia được.

Mỗi lần thấy hai người đi cùng nhau, thôn dân vẫn không nhịn được nói mấy câu, sao cuối cùng lại chọn nha đầu Diêu gia kia được, nha đầu nhà ấy có tiếng đanh đá từ lâu cơ mà.

Kỳ thật cũng không thể trách Diêu Doanh Doanh được, ai bảo những người ngoài kia luôn luôn có một kiểu ác ý không biết đến từ đâu với cô, eo mông vặn vẹo xinh đẹp, giọng nói mềm mại như sắp chảy nước, mỗi một đặc điểm đặc thù trên cơ thể cô đều có thể bị các cô ấy lấy ra để công kích, nhưng may mắn cô có cha mẹ và anh trai tốt, trước kia có cậu bé nào đấy cố ý bóp mông Diêu Doanh Doanh, bị anh cả Diêu đuổi theo hai con phố mà đánh, Diêu Doanh Doanh đi phía sau còn chớp thời cơ phun cho đối phương một ngụm nước miếng.

Nhưng dù thế Diêu Doanh Doanh vẫn rất hâm mộ Trần Thục Dao, cô ta rất xinh đẹp, nhưng mà chung quy đẹp thì vẫn có khoảng cách, không ai dám mạo phạm cô ta, cho dù là kẻ lưu manh nhất trong thôn họ cùng không dám dùng ánh mắt đầy dâm dục nhìn chằm chằm vào cô ta.

Diêu Doanh Doanh nỗ lực cổ vũ bản thân, âm thầm nói, không sao cả, mình có váy mới mặc mà! Đám anh cả cũng sẽ mau chóng về quê thăm người thân! Nhưng khi cô nhớ lại những lời đàm tiếu của người khác khi ra bờ sông mặc quần áo, nước mắt vẫn không nhịn nổi, xoạt xoạt rơi xuống.

Buổi sáng Diêu Doanh Doanh buộc dây cột tóc hoa nhí mới mua vào, vui vẻ chạy ra bờ sông giặt quần áo, mới vừa đi còn chưa kịp tới nơi, đã nghe thấy mấy thanh niên ngồi phía trước vừa giặt quần áo vừa cười nói đùa giỡn, mơ hồ nghe tới tên của mình, cái gì mà “Tống Thu Hoài mới thảm kìa, đã về đây rồi còn phải cưới một cô gái trong thôn mình, ngày nào cũng mặc quần áo đỏ rực, hoa hoè hoa sói, thật đúng là quá thô tục!”

Diêu Doanh Doanh tức tới mức xoay người rời đi, nhưng cuối cùng cô vẫn đổi dây cột tóc hoa nhí thành một cái khác, cô rất nhớ mong khoảng thời gian XuânYi Nhân còn ở đây, Xuân Ny Nhân nhất định phải mắng chửi bọn họ! Một người có thể mắng hẳn mười người luôn!

Chờ mãi cuối cùng cũng tới lúc mặt trời lặn xuống sau núi, mọi người tụm năm tụm ba cùng nhau đi về nhà, Dư Tam Muội chạy tới choàng lấy eo Diêu Doanh Doanh, cười hì hì nói “Doanh Doanh ơi, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi mình ra mương nhặt nấm nhé, mẹ tôi bảo chúng sắp lớn rồi đó”

“Nhưng mà tôi muốn đi Nam Sơn bẻ mấy cành hoa đào về bỏ bình thuỷ tinh, đẹp lắm đấy”

Diêu Doanh Doanh nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, còn Diệp Tam Muội thì lại không nhớ cái gì cả, lặng lẽ vùi đầu mình vào lòng ngực Diêu Doanh Doanh, hì hì, thật là mềm mại quá.

“Tam Muội à, cô còn như vậy thì cô chết chắc đấy” Diêu Doanh Doanh vung cái cuối lên hất Diệp Tam Muội đang bám trên người cô ra.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc