Sau Khi Nhân Vật Quần Chúng Bị Đọc Tiếng Lòng Tôi Được Cả Nhà Phản Diện Cưng Chiều

Chương 4

Trước Sau

break

Mẹ Hoắc liếc nhìn hai người đang kề vai sát cánh, cười lạnh trong lòng, rồi thản nhiên lên tiếng: “Hoắc Yến, hôm nay nếu con rời khỏi nhà, thì toàn bộ thẻ ngân hàng của con sẽ bị đóng băng.”

 

Hoắc Yến quay lại nhìn mẹ, ánh mắt không thể tin nổi.

 

Mẹ anh ta vậy mà tin vào mấy câu tào lao của Diệp Nhạc Dao thật à?!

 

Mẹ Hoắc nhìn lại anh ta, điềm nhiên như trả lời: Đúng, mẹ tin.

 

Hoắc Yến tức đến mức bật cười.

 

Nếu không vì Tô Thụy còn đang đứng cạnh, anh ta chắc chắn sẽ cãi lại một trận cho ra nhẽ.

 

Hít sâu một hơi, anh ta bình tĩnh lại rất nhanh. Cũng lập tức hiểu ra dụng ý của mẹ.

 

Họ không muốn nói chuyện nữa, mà là muốn tung đòn phủ đầu, cho Tô Thụy thấy rằng nếu không có nhà họ Hoắc, Hoắc Yến chẳng còn gì. Ép Tô Thụy phải chủ động rút lui.

 

Cả nhà đều tin rằng Tô Thụy tiếp cận Hoắc Yến chỉ vì tiền. Chỉ cần cắt tiền, cậu ta sẽ bỏ đi.

 

Nhưng họ đã sai rồi.

 

Thật sự sai to rồi!

 

Hoắc Yến ngẩng đầu, không do dự: “Được, mẹ khóa đi.”

 

Rồi anh ta quay sang Tô Thụy, chìa tay:

“Tiểu Thụy, chúng ta đi thôi—”

 

Ánh mắt Diệp Nhạc Dao dõi theo động tác của Hoắc Yến, rõ ràng thấy Tô Thụy hơi sững lại một chút trước khi khoác tay anh ta, rồi trước khi rời đi, cậu ta còn liếc về phía trong nhà.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Diệp Nhạc Dao rơi đúng vào bụng của Tô Thụy, cậu lập tức kinh ngạc:

 

[Ơ khoan, giờ mới để ý bụng Tô Thụy hình như bắt đầu nhô lên rồi?]

 

Hoắc Yến: “…”

 

Diệp Nhạc Dao ngẫm lại nội dung gốc trong tiểu thuyết, rồi gật gù hiểu ra:

 

[Ờ ha, bình thường sau 12 tuần thai là bắt đầu thấy bụng rồi, đàn ông chắc cũng không khác gì!]

 

Hoắc Yến vô thức siết chặt tay đang đỡ lấy Tô Thụy.

 

Tô Thụy nhíu mày khẽ á một tiếng vì đau, rồi ngước lên lo lắng hỏi: “Anh Yến, anh sao thế?”

 

Hoắc Yến giật mình thả tay ra ngay: “Xin lỗi, anh làm em đau rồi phải không?”

 

Tô Thụy thật ra đau không nhẹ, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu ra vẻ không sao.

 

[Quả nhiên là tiểu bạch liên cấp cao, độ bao dung vô hạn, diễn xuất khỏi chê!]

 

Diệp Nhạc Dao lại lặng lẽ bình luận trong lòng.

 

Hoắc Yến nghe vậy hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Đúng lúc này, Hoắc Cảnh chọn đúng thời điểm để ra đòn tiếp theo: “Anh sẽ liên hệ công ty để hủy toàn bộ hợp đồng của em, toàn bộ lịch trình hiện tại đều bị hủy. Không những phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ, mà ít nhất trong một năm tới, em sẽ không còn bất cứ hoạt động nghệ thuật nào.”

 

Hoắc Yến tức giận thật sự: “Các người tưởng ép em như vậy thì em sẽ nhượng bộ à?”

 

Hoắc Cảnh điềm đạm phân tích: “Em hiện đang nắm hai hợp đồng quảng bá thương hiệu cao cấp nhất, chỉ riêng hai hợp đồng này thôi, tiền vi phạm hợp đồng đã lên tới ba mươi triệu.”

 

Hoắc Yến nghiến răng: “Em trả được!”

 

Anh ta ngừng một lát, rồi kiên định nói tiếp: “Và Tiểu Thụy không phải người hời hợt như các người nghĩ! Em tin em ấy sẽ cùng em vượt qua mọi khó khăn!”

 

Diệp Nhạc Dao chớp chớp mắt: [Vậy thì anh hai hỏi thử xem, giả sử anh đền bù xong chỉ còn lại 50.000 tệ trong túi, xem Tiểu Thụy có chịu nuôi anh không?]

 

Mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh lập tức liếc sang Diệp Nhạc Dao với ánh nhìn đầy tán thưởng.

 

Còn Diệp Nhạc Dao vẫn mải mê hóng drama, không nhận ra mình vừa được khen thầm.

 

Hoắc Yến thì nhìn thấy rất rõ ánh mắt của họ. Trong lòng anh ta chỉ thấy buồn cười đến mỉa mai. Anh ta và Tô Thụy yêu nhau chân thành, cần gì phải thử lòng kiểu đó!

 

Nghĩ vậy, anh ta muốn chứng minh điều mình tin tưởng, quay sang nhìn Tô Thụy: “Tiểu Thụy…”

 

Từ lúc mẹ Hoắc nói sẽ khóa hết thẻ ngân hàng của Hoắc Yến, biểu cảm của Tô Thụy đã hơi thay đổi.

 

Đến khi nghe Hoắc Cảnh tuyên bố hủy hợp đồng, sắc mặt cậu ta đã hoàn toàn không giấu nổi khó xử.

 

Tô Thụy nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt khi bắt gặp ánh mắt Hoắc Yến.

 

Nhưng vẫn chậm mất một giây.

 

Chỉ một thoáng, Hoắc Yến đã nhìn rõ biểu cảm thoáng qua ấy.

 

Anh ta ngây người giây lát, rồi nhìn lại, thấy ánh mắt Tô Thụy mang theo chút lo lắng dịu dàng.

 

Tô Thụy hỏi nhỏ: “Anh Yến, anh không khỏe à?”

 

Hoắc Yến nhìn cậu ta thật kỹ, nhưng không thấy gì bất thường.

 

Chắc anh ta nhìn nhầm rồi. Anh ta tự an ủi, rồi dịu giọng: “Không sao đâu, mình đi thôi.”

 

Hai người quay lưng bước đi.

 

Cha Hoắc cuối cùng cũng lên tiếng, bồi thêm một cú chốt: “Hoắc Yến, con biết rõ cha mẹ không nói đùa.”

 

Hoắc Yến nén giận: “Tất nhiên là con biết! Cha cũng đừng lấy lời kích con nữa!”

 

Anh ta quay sang liếc nhìn Tô Thụy đang đứng bên cạnh, vẻ mặt như thể lo lắng cho tương lai hai người.

 

Anh ta và Tiểu Thụy yêu nhau thật lòng, nếu không vì đêm hôm đó xảy ra sự cố Tô Thụy cũng không mang thai…

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc