Cái gì mà bạch nguyệt quang với mổ cá ở siêu thị, anh ta đi mổ cá hồi nào?
Diệp Nhạc Dao đang gõ note thì khựng lại, ngước mắt lên ngơ ngác, gương mặt đầy vẻ vô tội.
Hả? Vụ gì?
Sao tự nhiên đạn bay về phía mình vậy?
[Mình có chọc gì anh hai đâu, tự nhiên cháy như con rồng phun lửa thế?]
Hoắc Yến trong lòng gào thầm ai giống rồng phun lửa. Anh ta định nói tiếp thì, một ý nghĩ vụt qua khiến anh ta chết sững—
Diệp Nhạc Dao… Nãy giờ đâu có mở miệng?
Hoắc Yến tròn xoe mắt, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Bên kia, cha mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh cũng đã phát hiện ra cùng một điều, Diệp Nhạc Dao từ đầu đến giờ không hề nói một chữ nào cả.
Vậy mấy lời họ nghe chẳng lẽ là tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao?
Suy đoán táo bạo này khiến cả nhà họ Hoắc chấn động toàn thân.
Không khí trong căn biệt thự bỗng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ.
Cả nhà Hoắc lâm vào trầm mặc.
Cả nhà chỉ im lặng một lúc, nhưng cũng đủ để khiến người đứng ngoài như Tô Thụy cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, khó xử. Vấn đề là, trong căn phòng này, ai cũng là nhân vật cậu ta không dám đắc tội.
Tô Thụy dùng đôi mắt đang ươn ướt nhìn Hoắc Yến: “Anh Hoắc Yến… Hay là em về trước nhé?”
Hoắc Yến lúc này mới hoàn hồn, quay sang thấy khóe mắt Tô Thụy còn động giọt nước mắt long lanh, lòng anh ta liền mềm nhũn, lúc anh ta định an ủi thì, tiếng lòng của cậu lại vang lên—
[Nhìn đi! Không hổ là tiểu bạch liên hoa vip pro. Ba phần yếu đuối, bảy phần tủi thân, tầm diễn xuất đúng là không chê vào đâu được, quá xuất sắc!]
Hoắc Yến suýt nữa gãy mặt, biểu cảm đang dịu dàng cũng rớt sạch. Anh ta quay phắt lại, lườm Diệp Nhạc Dao một cái sắc lẹm.
Mà Diệp Nhạc Dao đang cúi đầu nhập liệu như nhập code, vẫn chưa nhận ra ánh mắt sát khí bên cạnh.
Tô Thụy chờ mãi không thấy được dỗ dành, nỗi tủi thân nhân lên gấp bội, sắc mặt càng thêm khó coi, quay đầu muốn rời đi: “Em… Em về đây…”
“Tiểu Thụy!” Hoắc Yến sực tỉnh: “Chờ anh với—”
“Hoắc Yến!” Hoắc Cảnh quát lớn, cắt ngang.
Hoắc Yến bước chân khựng lại, lưng quay lại nhưng giọng lạnh đi: “Anh không cần khuyên em nữa đâu. Em đã quyết rồi. Nếu cha mẹ không chấp nhận Tiểu Thụy và đứa bé, thì em cũng không cần tiếp tục ở lại cái nhà này nữa!”
Nói xong, Hoắc Yến định chạy theo.
Nhưng lúc này, Diệp Nhạc Dao thật sự không chịu nổi nữa, trong lòng gào muốn long trời lở đất—
[Á á á á á—-Trời ơi là trời! Chưa ai nói cho ông anh bị tình yêu làm úng não này là đứa con trong bụng Bạch Nguyệt Quang kia không phải là của ổng à?!]
[Đứa bé trong bụng là của nam chính, từ khi nào mà thành của anh vậy hả?!]
Chân Hoắc Yến đột nhiên lảo đảo.
Rầm một tiếng, Hoắc Yến trượt chân, ngã mạnh xuống sàn.
Diệp Nhạc Dao nghe tiếng động, hoảng hốt ngẩng đầu.
[Anh hai đang đi bình thường mà cũng ngã được nữa hả?]
Cha Hoắc/ Mẹ Hoắc/ Hoắc Cảnh: “…”
Còn không phải vì cậu làm người ta sốc quá mà té à.
Ngôi biệt thự cổ của nhà họ Hoắc là do ông nội Hoắc thiết kế khi ông còn sống. Biệt thự theo phong cách cổ điển, bậc cửa cao đến bất ngờ.
Cú ngã vừa rồi của Hoắc Yến rất thê thảm, nguyên người đập mạnh xuống đất, nằm úp mặt một lúc vẫn chưa hoàn hồn.
Tô Thụy vừa đi phía trước nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại. Cậu ta giật mình khẽ kêu một tiếng, rồi vội vã chạy về phía Hoắc Yến: “Anh Yến, anh không sao chứ?”
Đầu óc Hoắc Yến quay cuồng, mặt nhăn nhó vì đau. Anh ta gắng dùng tay chống người dậy, nhưng vừa cố gắng thì lại đau quá mất lực.
Tô Thụy thấy vậy vội tiến lên trước, còn nhanh hơn cả quản gia, chìa tay ra đỡ lấy anh ta.
Có sự giúp sức của Tô Thụy, Hoắc Yến mới từ từ đứng lên được.
Vì tiếng ngã quá lớn, mẹ Hoắc cũng có hơi lo lắng, do dự đứng dậy.
Diệp Nhạc Dao duỗi cổ hóng hớt, thấy cảnh đó cậu lẩm bẩm trong lòng:
[Tô Thụy đúng là cũng quan tâm anh hai ghê. Vậy ra bạch nguyệt quang này không hoàn toàn đến vì tiền à.]
[Mình cứ tưởng trong truyện cậu ta lợi dụng anh hai trắng trợn cơ. Dù sao thì đàn ông muốn sinh con chắc tốn không ít đâu à!]
Hoắc Yến nghe tới đây, biểu cảm thoắt cái méo xệch.
Diệp Nhạc Dao này còn định nói bậy tới bao giờ nữa?!
Anh ta vội quay sang nhìn Tô Thụy. May quá, em ấy có vẻ không nghe được cậu nói gì, lúc này anh mới nhẹ thở phào.
Xem ra những lời bậy bạ trong đầu Diệp Nhạc Dao chỉ có người nhà họ Hoắc nghe được.
Đúng là tin tốt, Hoắc Yến tuyệt đối không muốn người trong lòng mình nghe mấy thứ vớ vẩn kia.
Cùng lúc đó, mẹ Hoắc cũng trầm ngâm ngồi xuống lại ghế sofa, liếc sang anh cả Hoắc Cảnh, hai người nhìn nhau, thầm nghĩ cách trong lòng.
Thực ra, ngay từ lần đầu Hoắc Yến nhắc tới Tô Thụy, cả nhà đã ngấm ngầm cho người điều tra toàn bộ quá khứ của cậu ta.
Tô Thụy là bạn đại học của Hoắc Yến.
Thời còn là sinh viên, Hoắc Yến từng theo đuổi Tô Thụy, nhưng lúc đó Tô Thụy đã có người yêu chính là “cha của đứa trẻ” Hà Thời mà Diệp Nhạc Dao vừa nhắc tới, nên cậu ta không chút do dự từ chối lời tỏ tình của Hoắc Yến.
Hoắc Yến bị từ chối ủ rũ suốt một thời gian dài. Phải đến lúc, anh cả Hoắc Cảnh sắp xếp cho Hoắc Yến vào đoàn phim để chuyển hướng tinh thần, anh ta mới khá lên. Kể từ đó, hai người gần như không liên lạc với nhau nữa.
Cho đến năm ngoái, Tô Thụy tốt nghiệp, cũng bước chân vào giới giải trí.
Khi ấy, Hoắc Yến đã là ảnh đế mới nổi, còn Tô Thụy chỉ là một tân binh vô danh.
Tình cờ, hai người cùng tham gia một đoàn phim, từ đó mới dần dần tiếp xúc trở lại.
Còn cụ thể sau đó thế nào thì mẹ Hoắc không rõ, chỉ biết sau lần hợp tác đó, hai người ngày càng thân thiết. Mà khi ấy, Tô Thụy vẫn chưa chia tay Hà Thời.
Mãi đến 4 tháng trước, Hà Thời chuẩn bị ra nước ngoài học tiếp nên chủ động chia tay Tô Thụy.
Chỉ ít lâu sau, Tô Thụy và Hoắc Yến đã công khai ở bên nhau.
Khi điều tra, cha mẹ Hoắc đã có chút nghi ngờ.
Giờ nghe thêm mấy lời gợi mở của Diệp Nhạc Dao—