Sau Khi Nhân Vật Quần Chúng Bị Đọc Tiếng Lòng Tôi Được Cả Nhà Phản Diện Cưng Chiều

Chương 5 

Trước Sau

break

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Yến vô thức rơi vào bụng của Tô Thụy.

 

Vừa nhìn, anh ta đã khựng lại.

 

Bụng bầu hai tháng…

 

To đến thế này sao?

 

Ý nghĩ đó vừa vụt qua, anh ta đã giật mình.

 

Anh ta đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ?

 

Sao có thể để mấy lời vớ vẩn của Diệp Nhạc Dao ảnh hưởng được!

 

Tiểu Thụy chỉ là gần đây hơi mũm mĩm một chút thôi!

 

Mập cũng tốt, mập đáng yêu mà!

 

Cú ngã lúc nãy đau thật sự, đến giờ Hoắc Yến vẫn đi chậm rì rì, bước nào cũng mang theo dư chấn.

 

Mãi một lúc lâu, hai người mới đi được tầm hai ba mét rời khỏi biệt thự.

 

Đợi chắc chắn rằng đã ra khỏi tầm nghe của người trong nhà, Tô Thụy mới cất giọng nhỏ nhẹ: “Anh Yến, những lời dì và anh cả nói lúc nãy là thật sao? Họ thực sự định…”

 

Hoắc Yến quay sang nhìn cậu ta, thấy vẻ mặt không có gì bất thường, ngập ngừng một giây nhưng vẫn quyết định nói thật: “Gia đình anh đã nói thì chắc chắn sẽ làm.”

 

Bất kể là cha mẹ hay Hoắc Cảnh đều là kiểu người nói một là một, không đổi ý. Cũng chính vì vậy, sau khi biết Tô Thụy mang thai, Hoắc Yến mới nhất quyết đưa cậu ta về nhà, dù biết sẽ vấp phải sự phản đối kịch liệt.

 

Nếu không có được sự chấp nhận của gia đình, Tô Thụy và đứa trẻ sẽ mãi phải sống trong bóng tối, chịu đủ tủi nhục.

 

Mà Hoắc Yến là người đàn ông có trách nhiệm, anh ta không muốn con mình sinh ra trong một gia đình thiếu vắng, không danh không phận. Cho nên dù biết người nhà sẽ phản đối, anh ta vẫn quyết định dẫn Tô Thụy về nhà.

 

Nghe thấy câu trả lời dứt khoát ấy, sắc mặt Tô Thụy lập tức thay đổi.

 

Hoắc Yến lúc này không để ý, vẫn tiếp tục: “Anh sẽ ghé bệnh viện một lát, em cứ về trước đi. Chờ anh xử lý xong rồi đến đón. Cha mẹ anh nói được làm được, chắc chắn biệt thự cũng không giữ được, nên anh sẽ tìm nơi khác, mình dọn qua tạm thời. À, sáng mai em còn phải đi khám thai đúng không…”

 

Tô Thụy đột ngột khựng bước.

 

Hoắc Yến nhận ra ngay, tim chợt hẫng một nhịp: “Tiểu Thụy, sao vậy?”

 

Tô Thụy nhanh chóng khôi phục biểu cảm, quay sang cười nhẹ, nhưng mắt đã đỏ hoe: “Anh Yến, mai em tự đi khám được rồi. Anh không cần đi cùng đâu.”

 

Hoắc Yến sững người. Có một khoảnh khắc, anh ta nghĩ mình nghe nhầm.

 

Một lúc sau, anh ta mới lấy lại tinh thần, gượng cười, giọng nghẹn lại: m “Tiểu Thụy, anh là cha đứa trẻ, đi khám thai là điều tất nhiên mà…”

 

Nhưng Tô Thụy lại đột nhiên rút tay ra khỏi tay anh: “Anh Yến, anh nên ở lại với gia đình.”

 

Sắc mặt Hoắc Yến lập tức trở nên khó coi. Anh ta bước lên một bước định nắm tay lại. 

 

Nhưng Tô Thụy lại lùi về sau một bước, tránh né anh ta.

 

Trong phòng khách không nhìn được ra sân, Diệp Nhạc Dao ôm điện thoại ra tới cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, mắt sáng rỡ, không nhịn được hát một tràng:

 

[Cậu lùi nửa bước, dáng vẻ thật chân thành!]

 

[Một hành động nhỏ, mà tổn thương sao lại quá lớn!]

 

Bài hát lệch tông vang vọng khắp sân, lập tức khiến cả nhà họ Hoắc cảm thấy bị công kích thính giác.

 

Hoắc Yến cũng nghe thấy tiếng hát khét lẹt ấy, nhưng giờ anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà phản ứng. Cảm xúc tắc nghẽn nơi lồng ngực, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Tô Thụy, thấp giọng: “Tại sao? Anh biết gia đình anh khiến em tủi thân, nhưng Tiểu Thụy, anh thật sự…”

 

“Nhưng em cũng không thể vì đứa bé mà khiến anh tuyệt tình với gia đình mình được!” Tô Thụy như tìm được lý do hợp lý, ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống má.

 

Diệp Nhạc Dao: [Khẹc khẹc ha ha ha ha—]

 

Tiếng cười không lớn

 

Nhưng chói tai đến lạ.

 

Hoắc Yến cố kiềm chế gân xanh nhảy bần bật trên trán, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Thụy: “Anh chưa từng hối hận, càng không trách em. Chỉ cần em chịu ở lại bên anh, anh…”

 

“Nhưng em sẽ thấy day dứt.” Tô Thụy khóc nức nở, nước mắt rơi không ngừng: “Dù gì họ cũng là gia đình của anh, làm sao em có thể khiến anh hoàn toàn cắt đứt với họ chứ? Hơn nữa… Nếu hôm nay anh thật sự đi cùng em, thì những hợp đồng quảng cáo, phim đang chờ chiếu, cả ekip của anh nữa, rồi họ sẽ ra sao? Chúng ta đã là người lớn rồi, không thể sống thiếu trách nhiệm như vậy được! Anh mà giải tán ekip thì biết bao người mất việc?”

 

Hoắc Yến hé môi định nói, nhưng rồi khép lại ngay, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “Nhưng… Chẳng phải anh đang chịu trách nhiệm đó sao?”

 

Tô Thụy quay đầu đi: “Chuyện đó không giống nhau!”

 

Diệp Nhạc Dao: [Hay cho một cái logic tự biên tự diễn, từ đầu tới cuối chỉ lo ngụy biện cho mình.]

 

Hoắc Yến cuối cùng cũng không gồng nổi nữa, vẻ mặt sụp đổ, tim anh ta như bị kim châm: “Vậy… Tiểu Thụy, em nói cho anh biết đi. Giờ anh phải làm sao?”

 

Diệp Nhạc Dao, người từng đọc hết cả trăm bộ truyện kiểu này cực kỳ hiểu tình tiết sắp xảy ra là gì, trong lòng gào lên phấn khích:

 

[Em biết! Em biết!]

 

[Đương nhiên là ở lại nhà, rồi chuyển khoản tiền cho cậu ta chứ sao nữa!]

 

Lời gào thét trong đầu vang lên bên tai Hoắc Yến, anh ta chợt thấy sợ câu trả lời của Tô Thụy.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tô Thụy dùng giọng nói đầy tủi thân nhưng vô cùng dịu dàng, nói ra một câu trả lời trùng khớp với suy đoán của Diệp Nhạc Dao, chỉ là khéo léo và ngọt hơn một chút—

 

“Anh cứ ở lại đi. Đừng vì em mà cãi vã với cha mẹ và anh cả, không đáng đâu. Đứa bé trong bụng em vừa là của anh, cũng là của em. Em sẽ chăm sóc nó thật tốt…” Dừng lại một chút, cậu ta nở một nụ cười yếu ớt: “Còn những chuyện khác, em không dám mong nhiều nữa. Chờ đến khi con chào đời, em sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, cố gắng cho nó một môi trường sống tốt nhất.”

 

Tô Thụy ngước mắt lên, giọng đầy tin tưởng: “Anh Yến, anh là cha của con em. Em tin anh sẽ không bạc đãi mẹ con em.”

 

Diệp Nhạc Dao đứng phía sau lắc đầu như sấm:

 

[Anh thấy chưa! Bề ngoài thì cao thượng, bên trong vẫn là đòi tiền đó!]

 

[Còn nói không phải vì tiền mà dính lấy ông anh si tình của em nữa kìa!]

 

Tô Thụy nói xong thì xoay người bước đi, không quên ném lại một câu nhẹ bẫng mà có sức nặng như đá tảng: “Đừng đi theo em.”

 

Hoắc Yến đứng đó, nhìn theo bóng lưng Tô Thụy đầy đau khổ, như thể không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cho đến khi thấy cậu ta bước đi vô cùng nhanh nhẹn, vững vàng rời khỏi cổng biệt thự, Hoắc Yến mới như bị giáng một đòn mạnh, lùi về phía sau một bước, cả người lảo đảo.

 

Diệp Nhạc Dao rất đúng lúc buông một câu bình luận:

 

[Anh hai trông như sắp vỡ vụn tới nơi rồi ấy nhỉ~]

 

Hoắc Yến không còn kìm được nữa. Tâm trạng bị đè nén đến cực điểm, máu nóng dồn lên, cơn tức nghẹn ở ngực chưa kịp trôi xuống. Vì quá kích động, anh ta quay người hơi mạnh, trước mắt bỗng tối sầm, anh ta ngất lịm đi!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc