Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 9: Lối đi bí mật

Trước Sau

break

Khi thấy Uẩn Đường chỉ dẫn theo một nha hoàn thân cận đi ngắm hoa, Chương phu nhân đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Khương gia. An thị đang tươi cười dắt con gái mình chuyện trò vui vẻ với các phu nhân khác. Bắt gặp cảnh đó, giọng bà không khỏi lạnh lùng đi vài phần: “Bà ta cũng lanh lợi thật đấy.”

Chương phu nhân thầm nghĩ, Uẩn Đường còn chưa xuất giá thì nhị tiểu thư dẫu có sốt sắng đến mấy cũng có ích gì.

Ngày trước, khi Chương phu nhân mới gả vào Chương gia, thân mẫu của Uẩn Đường vẫn còn là một thiếu nữ chưa xuất giá. Hai người chị dâu em chồng bọn họ sống với nhau vô cùng hòa thuận, tình cảm vô cùng thắm thiết.

Sau này, thân mẫu Uẩn Đường không may qua đời sớm. Vì tiếc thương em chồng, Chương phu nhân lại càng thêm yêu quý, chăm sóc cho Uẩn Đường. Bà luôn bênh vực, bất bình thay cho cháu gái mình như thế âu cũng là điều dễ hiểu.

Uẩn Đường chỉ mỉm cười, ôn hòa đáp: “Chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi cữu mẫu.” Nàng thầm nghĩ, đòi An thị đối xử với mình như con gái ruột thì đó mới là làm khó người ta.

Thấy nàng có vẻ không mấy để tâm, Chương phu nhân chỉ biết thở dài: “Đúng là con nhà ai thì người nấy xót mà.” Uẩn Đường không có mẹ ruột ở bên cạnh, suy cho cùng vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi hơn người khác.

Nhớ lại lời mẹ chồng dặn dò trước khi đến đây, Chương phu nhân nhỏ to tâm sự với Uẩn Đường một lúc rồi khéo léo gợi chuyện: “Yến tiệc hôm nay con có thấy huynh trưởng của con đâu không?”

Vị huynh trưởng mà bà nhắc tới chính là biểu huynh của Uẩn Đường, Chương Minh Hiên, trưởng tôn của Chương gia. Tình cảm giữa hai huynh muội họ vốn rất thân thiết, gắn bó. Uẩn Đường chưa hiểu rõ ý của cữu mẫu nên chỉ thuận miệng đáp: “Dạ con chưa thấy ạ.”

Chương phu nhân không nói thẳng ra, chỉ lấp lửng: “Lát nữa ở yến tiệc con cứ đi lại nhiều một chút, ngắm nghía xung quanh nhiều một chút xem sao.”

Ước chừng yến tiệc phải còn một lúc lâu nữa mới chính thức bắt đầu. Uẩn Đường cáo từ Chương phu nhân rồi dẫn theo Thái Đào tránh những chỗ đông người, đi thẳng về phía hậu viện của phủ công chúa.

Bởi vì có liên quan với ngoại tổ mẫu, nên từ nhỏ nàng đã thường xuyên lui tới phủ Đại trưởng công chúa. Nàng rất thông thuộc đường đi lối lại ở đây, chẳng cần ai dẫn đường.

Tiếng huyên náo của buổi tiệc dần lùi lại phía sau. Uẩn Đường rảo bước trên một lối nhỏ vắng vẻ, quen thuộc tìm cho mình một chốn yên tĩnh.

Quang cảnh trong vườn lúc này vô cùng náo nhiệt. Một vài vị tiểu thư mạnh dạn hơn đã chủ động bắt chuyện với các vị lang quân mà họ để ý.

Kỳ thi xuân vừa mới kết thúc, đây chính là thời điểm tốt để các sĩ tử còn lưu lại kinh thành tìm được mối lương duyên cho mình.

Đại trưởng công chúa mãi vẫn chưa xuất hiện, xem ra bà cũng có dụng ý muốn tác thành thêm vài mối nhân duyên tốt đẹp nữa.

Uẩn Đường vốn không mấy để tâm đến những chuyện này. Nàng ban nãy đã xuất hiện trước mặt mọi người tương đối đủ lâu, vậy coi như cũng có cái mà ăn nói với các bậc trưởng bối của hai nhà.

“Đi thôi, lát nữa chúng ta hãy quay lại.” Uẩn Đường khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, bước chân nàng đột nhiên trở nên nhanh hơn. Thái Đào lẽo đẽo theo sau tiểu thư nhà mình, thừa biết lần này tiểu thư định trốn đi đâu.

Đi hết lối mòn nhỏ, một ngọn núi giả quen thuộc hiện ra ngay trước mắt. Phía sau ngọn núi giả ấy có một lối đi bí mật.

Men theo những bậc đá đi lên, lối đi ấy sẽ dẫn đến một ngôi đình bát giác được xây dựng vô cùng tinh xảo. Đình Thúy Ảnh kín đáo ẩn mình giữa cụm núi giả. Không những cảnh sắc nơi đó vô cùng tươi đẹp, mà vì thường ngày rất ít người lui tới, nó còn là một chốn lý tưởng để không ai làm phiền.

Chỉ có điều, lần này, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Mới đi được khoảng nửa số bậc đá, vừa vòng qua một khúc quanh, Uẩn Đường đã trông thấy phía xa trong đình dường như có bóng người.

Nàng thoáng giật mình, bước chân nàng bất giác ngập ngừng. Xem ra chốn tuyệt vời này đã bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

Uẩn Đường không khỏi cảm thấy tiếc nuối, đang định quay người trở lại thì cách đó chừng năm bước chân, đột nhiên có người chặn mất lối đi của nàng. Nàng vội lùi lại nửa bước. Tuy không quen biết người đàn ông trước mặt, nhưng nàng nhận ra trang phục trên người hắn – đó là người của ngự tiền hầu cận.

Ra hiệu cho Thái Đào không cần hoảng hốt, Uẩn Đường cất giọng khách sáo: “Xin hỏi vị đại nhân này có điều gì chỉ giáo?”

Người kia vội đáp: “Hạ quan không dám.” Hắn kính cẩn hành lễ rồi nói tiếp: “Khương Đại tiểu thư, Bệ hạ mời ngài đến gặp mặt.”

Uẩn Đường cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp Bùi Hàm ở đây, trong tình cảnh này. Ánh nắng chiếu xuống đình, chiếc chuông gió treo ở góc đình phản chiếu những tia sáng vàng kim. Vị quân vương trẻ tuổi trong đình vận thường phục màu đen, thêu hoa văn rồng bằng chỉ vàng chỉ bạc. Uẩn Đường từng thấy kiểu dáng này trong hồ sơ khảo tuyển nữ quan, lúc đó còn nhớ, nhưng bây giờ đã quên sạch. Nàng cười khổ, đã đến lúc nào rồi mà còn nghĩ những chuyện này.

“Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn an.”

Tuy là nữ quan trong cung, nhưng vì hôm nay đến phủ Đại trưởng công chúa dự tiệc, Uẩn Đường không mặc quan phục. Lễ nghi của nàng không sai một ly. Ánh mắt Bùi Hàm có chút dò xét. Bốn năm trước, khi hắn rời kinh, Uẩn Đường luôn thích y phục màu sắc trang nhã, tựa những đóa hoa đầu xuân chưa đến độ rực rỡ. Sau này, khi hắn về kinh và gặp lại, nàng thường xuất hiện trong trang phục nữ quan, trầm tĩnh, lạnh nhạt, dáng vẻ hoàn toàn vì việc công. Còn hôm nay – trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc. Thật hiếm thấy Toàn nhi ăn mặc lộng lẫy như vậy, song lại không phải vì đến gặp hắn.

“Ngồi đi.” Giọng Bùi Hàm bình thản, không để lộ tâm trạng.

Uẩn Đường suy nghĩ một lát rồi nói: “Thần nữ không dám.” Nàng vốn không đoán ra được tâm tư của Bùi Hàm, vì vậy không muốn ở lại đây lâu.

Thái Đào bị giữ lại phía xa ngoài đình, phải nhón chân mới mong biết được tình hình bên trong. Khoảng cách quá xa khiến nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng tiểu thư đang hành lễ. Bệ hạ không biết đã nói gì với tiểu thư, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn tiểu thư sửa sang lại váy rồi ngồi xuống phía đối diện.

Một thị nữ dâng lên cho Uẩn Đường bộ ấm trà bằng sứ trắng vẽ hoa mẫu đơn, rồi lại kính cẩn pha trà mới cho Bùi Hàm. Trên bàn đá bày mấy đĩa điểm tâm, kiểu dáng không nhiều nhưng tinh xảo. Bùi Hàm dường như đang bận việc riêng, sau khi Uẩn Đường ngồi xuống liền tập trung đọc án quyển trong tay.

Hôm nay hắn đội bạch ngọc quan. Lúc im lặng, gò má hắn trông ôn nhuận tựa ngọc, khiến vẻ uy nghiêm ngấm ngầm vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Uẩn Đường. Hoặc có lẽ, nàng nghĩ, khí thế bức người đó vốn là sự bình thường của bậc thượng vị. Nơi này hẻo lánh, không cần lo có người lạ nhìn thấy. Uẩn Đường cúi đầu sửa sang lại vạt áo, nhất thời không biết ngồi trên chiếu chịu đựng sẽ khó khăn hơn, hay ngồi đây cùng Bùi Hàm mà không nói gì còn khổ sở hơn.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Uẩn Đường dứt khoát bưng chén trà lên uống. Nước trà màu vàng nhạt, hương thơm thanh khiết, vị ngọt dịu. Không có việc gì làm, nàng chỉ nhấm nháp kỹ lưỡng. Nàng chỉ biết đó là loại trà tiến cống từ phương xa, chứ không rõ lai lịch cụ thể. Ngoại tổ phụ của Uẩn Đường thích trà. Sau khi trí sĩ, ngài thích nhất là pha một ấm trà ngon rồi mời hai ba người bạn cũ đến đánh cờ.

Trong đình vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng lá cây xào xạc trong gió. Hình bóng quân vương phản chiếu trong mắt Uẩn Đường. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, nàng cảm thấy mình như đang ở trong mộng.

Không biết đã ngồi bao lâu, chợt có tiếng nói chuyện quen thuộc từ bên ngoài làm Uẩn Đường giật mình.

“Bệ hạ.” Có thị vệ tiến lên xin chỉ thị.

Ánh mắt Bùi Hàm vẫn đặt trên án thư: “Để người vào đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc