Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 9: Lối đi bí mật

Trước Sau

break

Khi thấy Uẩn Đường chỉ dẫn theo một nha hoàn thân cận đi ngắm hoa, Chương phu nhân đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Khương gia. Khi thấy An thị đang tươi cười dắt con gái mình chuyện trò vui vẻ với các phu nhân khác, giọng bà không khỏi lạnh lùng đi vài phần: “Bà ta cũng lanh lợi thật đấy.”

Chương phu nhân thầm nghĩ, Uẩn Đường còn chưa xuất giá thì nhị tiểu thư dẫu có sốt sắng đến mấy cũng có ích gì. Ngày trước, khi Chương phu nhân mới gả vào Chương gia, thân mẫu của Uẩn Đường vẫn còn là một thiếu nữ chưa xuất giá. Hai người chị dâu em chồng bọn họ sống với nhau vô cùng hòa thuận, tình cảm vô cùng thắm thiết.

Sau này, thân mẫu Uẩn Đường không may qua đời sớm, Chương phu nhân vì tiếc thương em chồng nên lại càng thêm yêu quý, chăm sóc cho Uẩn Đường. Bà luôn bênh vực, bất bình thay cho cháu gái mình như thế âu cũng là điều dễ hiểu.

Uẩn Đường chỉ mỉm cười, ôn hòa đáp: “Chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi cữu mẫu.” Nàng thầm nghĩ, đòi An thị đối xử với mình như con gái ruột thì đó mới là làm khó người ta.

Thấy nàng có vẻ không mấy để tâm, Chương phu nhân chỉ biết thở dài: “Đúng là con nhà ai thì người nấy xót mà.” Uẩn Đường không có mẹ ruột ở bên cạnh, suy cho cùng vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi hơn người khác.

Nhớ lại lời mẹ chồng dặn dò trước khi đến đây, Chương phu nhân nhỏ to tâm sự với Uẩn Đường một lúc rồi khéo léo gợi chuyện: “Yến tiệc hôm nay con có thấy huynh trưởng của con đâu không?” Vị huynh trưởng mà bà nhắc tới chính là biểu huynh của Uẩn Đường, Chương Minh Hiên, trưởng tôn của Chương gia. Tình cảm giữa hai huynh muội họ vốn rất thân thiết, gắn bó. Uẩn Đường chưa hiểu rõ ý của cữu mẫu nên chỉ thuận miệng đáp: “Dạ con chưa thấy ạ.” Chương phu nhân không nói thẳng ra, chỉ lấp lửng: “Lát nữa ở yến tiệc con cứ đi lại nhiều một chút, ngắm nghía xung quanh nhiều một chút xem sao.”

Ước chừng yến tiệc phải còn một lúc lâu nữa mới chính thức bắt đầu. Uẩn Đường cáo từ Chương phu nhân rồi dẫn theo Thái Đào tránh những chỗ đông người, đi thẳng về phía hậu viện của phủ công chúa. Bởi vì có liên quan với ngoại tổ mẫu nên từ nhỏ nàng đã thường xuyên lui tới phủ Đại trưởng công chúa. Nàng rất thông thuộc đường đi lối lại ở đây, chẳng cần ai dẫn đường. Tiếng huyên náo của buổi tiệc dần lùi lại phía sau. Uẩn Đường rảo bước trên một lối nhỏ vắng vẻ, quen thuộc tìm cho mình một chốn yên tĩnh.

Quang cảnh trong vườn lúc này vô cùng náo nhiệt. Một vài vị tiểu thư mạnh dạn hơn đã chủ động bắt chuyện với các vị lang quân mà họ để ý. Kỳ thi xuân vừa mới kết thúc, đây chính là thời điểm tốt để các sĩ tử còn lưu lại kinh thành tìm được mối lương duyên cho mình. Đại trưởng công chúa mãi vẫn chưa xuất hiện, xem ra bà cũng có dụng ý muốn tác thành thêm vài mối nhân duyên tốt đẹp nữa.

Uẩn Đường vốn không mấy để tâm đến những chuyện này. Nàng ban nãy đã xuất hiện trước mặt mọi người tương đối đủ lâu, vậy coi như cũng có cái mà ăn nói với các bậc trưởng bối của hai nhà.

“Đi thôi, lát nữa chúng ta hãy quay lại.” Uẩn Đường khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, bước chân nàng đột nhiên trở nên nhanh hơn. Thái Đào lẽo đẽo theo sau tiểu thư nhà mình, thừa biết lần này tiểu thư định trốn đi đâu. Đi hết lối mòn nhỏ, một ngọn núi giả quen thuộc hiện ra ngay trước mắt. Phía sau ngọn núi giả ấy có một lối đi bí mật.

Men theo những bậc đá đi lên, lối đi ấy sẽ dẫn đến một ngôi đình bát giác được xây dựng vô cùng tinh xảo. Đình Thúy Ảnh kín đáo ẩn mình giữa cụm núi giả. Không những cảnh sắc nơi đó vô cùng tươi đẹp mà vì thường ngày rất ít người lui tới, nó còn là một chốn lý tưởng để không ai làm phiền.

Chỉ có điều, lần này, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Mới đi được khoảng nửa số bậc đá, vừa vòng qua một khúc quanh, Uẩn Đường đã trông thấy phía xa trong đình dường như có bóng người. Nàng thoáng giật mình, bước chân nàng bất giác ngập ngừng. Xem ra chốn tuyệt vời này đã bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

Uẩn Đường không khỏi cảm thấy tiếc nuối, đang định quay người trở lại thì cách đó chừng năm bước chân, đột nhiên có người chặn mất lối đi của nàng. Nàng vội lùi lại nửa bước. Tuy không quen biết người đàn ông trước mặt nhưng nàng nhận ra trang phục trên người hắn – đó là người của ngự tiền hầu cận.

Ra hiệu cho Thái Đào không cần hoảng hốt, Uẩn Đường cất giọng khách sáo: “Xin hỏi vị đại nhân này có điều gì chỉ giáo?” Người kia vội đáp: “Hạ quan không dám.” Hắn kính cẩn hành lễ rồi nói tiếp: “Khương Đại tiểu thư, Bệ hạ mời ngài đến gặp mặt.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc