Trong lúc chuyện trò, An thị khéo léo lựa lời, khi thì cố ý lúc lại vô tình giới thiệu về các cô con gái của mình. Danh tiếng của đại tiểu thư Khương gia vốn đã vang xa nên nhị tiểu thư Khương Uyển Đường nhờ đó cũng được người ta coi trọng hơn đôi phần. Khương Uyển Đường giờ đang độ cập kê nên trong những dịp thế này, An thị tất nhiên phải lo liệu, tính toán cho nữ nhi của mình. Trong khi đó, tam tiểu thư Khương Thanh Đường chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cho có lệ. Uẩn Đường để ý nhìn nàng mấy lần, thấy tam muội dường như vẫn đang âm thầm nhẩm thuộc điều gì đó.
Uẩn Đường khẽ cúi đầu mỉm cười. Thấy mình ngồi tiếp chuyện cũng đã lâu, nàng bèn viện một cái cớ rồi đứng dậy, dẫn theo Thái Đào đi ngắm hoa mẫu đơn ở phía nam khu vườn. An thị không ngăn cản nàng, chỉ dặn một câu nhớ đừng quên giờ khai tiệc. Uẩn Đường vừa rời đi, Khương Uyển Đường nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý mới của mọi người.
Hai vị phu nhân ở bàn kế bên đưa mắt nhìn nhau, rồi lấy quạt che miệng, bắt đầu xì xào bàn tán nhỏ to: “Theo như ta thấy, vị Khương đại tiểu thư này tuy xuất sắc thật nhưng e rằng những gia đình tầm thường chưa chắc đã có đủ phúc phận để cưới được nàng. Mẹ chồng tương lai nào mà dám dạy bảo một thượng quan ngũ phẩm chứ.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng thế thật! Hôm nay ta thấy mấy vị tiểu thư còn lại của Khương gia cũng rất nổi bật. Vị nhị tiểu thư kia trông cũng khá lắm.” Người kia lại ghé tai nói nhỏ hơn: “Ta còn nghe phong thanh rằng vị đại tiểu thư này trước đây dường như có qua lại với Bệ hạ…”
Tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần rồi chìm hẳn giữa những tiếng cười nói ồn ã. Gió xuân mơn man lướt qua gò má, làm mấy lọn tóc mai của Uẩn Đường khẽ tung bay. Đại trưởng công chúa Lạc Bình vốn rất yêu hoa mẫu đơn nên những người làm vườn trong phủ đã dốc hết tâm huyết để chăm sóc, vun trồng chúng.
Năm xưa, Tiên đế từng hạ chỉ: hễ có giống mẫu đơn quý nào từ ngoại bang tiến cống, nếu trong cung có một phần thì phủ Đại trưởng công chúa cũng phải có một phần y hệt. Giờ đây, muôn vàn đóa mẫu đơn đủ màu sắc đang đua nhau khoe sắc thắm.
Thái Đào nhìn không chớp mắt, thốt lên: “Tiểu thư, đóa mẫu đơn trắng này đẹp quá, trắng như tuyết, trong như ngọc, nô tỳ chưa từng thấy bao giờ.” Uẩn Đường nghiêng đầu đáp: “Đây có lẽ là giống Tháp Bạch Tuyết, ta từng nghe Thái hậu Nương nương nhắc tới.” Còn về mấy loại khác thì ngay cả nàng cũng không thể gọi tên.
Thái Đào lại nói: “Theo nô tỳ thấy, hoa này chẳng hề thua kém gì loại Ngụy Tử trứ danh đâu ạ.” Uẩn Đường mỉm cười: “Phải rồi, mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng, tùy vào cảm nhận của mỗi người.”
“A Toàn!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Uẩn Đường quay người lại. Thấy người vừa đến, nàng vội vàng khẽ nhún người hành lễ: “Cữu mẫu.” Chương phu nhân mỉm cười nắm lấy tay nàng, trìu mến nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói: “Lâu rồi không gặp, A Toàn của chúng ta ngày càng ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
Thân mẫu của Uẩn Đường, Chương Nhược Cẩn, vốn xuất thân từ đại tộc Chương thị. Bà là viên minh châu được Chương Lão thái phó và Chương Lão phu nhân hết mực yêu chiều, nâng niu như báu vật. Hai vị trưởng bối bởi vậy mà cũng vô cùng yêu thương ngoại tôn nữ là Uẩn Đường. Tên tự “Toàn” của nàng chính là do Chương Lão thái phó đặt cho; chữ “Toàn” mang nghĩa là ngọc đẹp, là “ngọc trong đá”, là vẻ đẹp tiềm ẩn và quý giá. Hơn nữa, thế hệ này của Chương gia lại không có thêm tiểu thư nào được hạ sinh nữa nên họ càng thêm yêu quý và coi trọng Uẩn Đường.