Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 83: Gia thế

Trước Sau

break

Trong lòng An thị lúc này trăm mối tơ vò, không rõ đó là tư vị gì. Bà vẫn luôn mong mỏi Uẩn Đường có thể gả vào một nơi quyền quý. Thế nhưng, khi Đại tiểu thư thực sự có được một mối nhân duyên tốt đẹp đến như vậy, lòng bà ngược lại cảm thấy có chút gì đó…

Cùng là tiểu thư của Khương gia, nhưng Uẩn Đường là con gái do chính thất sinh ra, xét về danh phận đã hơn hẳn hai người con gái của bà một bậc. Không cần Khương Thượng Thư phải nhắc nhở, bà cũng tự biết thân biết phận của mình, Uyển Đường con gái bà không thể nào với tới được vị trí Thế tử phi, và bà cũng chưa bao giờ dám có những suy nghĩ trèo cao như vậy. Suy cho cùng, chẳng phải tất cả là do sự khác biệt về gia thế bên ngoại đó sao.

Gia tộc Chương gia của mẹ Uẩn Đường bao đời đều là dòng dõi thư hương, Chương Lão Thái phó có môn sinh khắp thiên hạ, ngay cả tiên đế khi xưa cũng phải kính trọng ông như thầy. Những bậc đại nho, những danh thần mà Chương gia từng sản sinh ra nhiều không kể xiết, gia thế của họ thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả Khương gia. Ngược lại, nhà mẹ đẻ của bà, mấy người anh em tuy cũng có ra làm quan, nhưng dù đã được phu quân bà hết lòng nâng đỡ, vẫn không đạt được thành tích gì nổi bật, chỉ quanh quẩn ở những chức quan lục thất phẩm cho đến tận lúc cáo lão về hưu.

Sính lễ mà Cảnh Vương phủ gửi tới vào ngày hôm đó đều do chính tay bà thu nhận. Thế tử điện hạ còn chưa đích thân đến thăm, vậy mà lễ vật đã hậu hĩnh đến mức khiến người ta phải choáng ngợp. Bà không dám tưởng tượng rằng nếu Đại tiểu thư gả sang đó thì sẽ được hưởng phú quý ngút trời đến nhường nào, và dĩ nhiên của hồi môn mà nhà gái chuẩn bị đưa đi cũng không thể sơ sài được.

“Ta biết nàng đang lo lắng cho chuyện hôn sự của Uyển Đường. Một khi Uẩn Đường đã gả tốt rồi, thì Uyển Đường và mấy đứa con gái khác trong nhà khi bàn chuyện cưới xin sau này cũng sẽ không hề kém cạnh đâu.” Khương Thượng Thư nói.

An thị khẽ mỉm cười: “Lão gia nói phải.” Nếu Đại tiểu thư gả đi xa tận vùng Tây Nam, thì sau này ở kinh thành, khi người ta nhắc đến tiểu thư của Khương gia, người đầu tiên họ nhớ đến tất nhiên sẽ là Uyển Đường.

“Chuyện Thế tử đến làm khách, ta sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa.” Khương Thượng Thư nói tiếp, “Nhưng chuyện cưới xin với Cảnh Vương phủ dù sao vẫn chưa có manh mối gì rõ ràng, tuyệt đối không được để tin tức này loan truyền ra ngoài.”

“Thiếp hiểu rồi.” An thị đáp. Kẻo người ngoài nhìn vào lại nói Khương gia ham muốn trèo cao, vội vàng bám víu vào nơi quyền quý, điều đó càng làm tổn hại đến thanh danh của Uẩn Đường.

“Ngày kia là lễ mừng thọ của Liễu Thái phu nhân, lễ vật đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Khương Thượng Thư hỏi sang chuyện khác.

Liễu gia và Khương gia, từ trước đến nay ở trong triều vẫn luôn được xem là những gia tộc ngang hàng ngang vế. Nhưng nay thời thế đã khác, Liễu tiểu thư đã được đính ước với Lăng Kiêu, người con trai độc nhất của Lăng gia đời này. Lăng Kiêu là ai? Đó chính là biểu huynh bên mẫu tộc của Bệ hạ, người vừa mới được phong làm Trung Vũ tướng quân, tuổi mới ngoài hai mươi đã giữ chức quan tứ phẩm trong triều. Gia tộc Lăng gia vốn đã vô cùng hiển hách, nay từ khi Bệ hạ đăng cơ lại càng có thế lực vượt trội hơn hẳn so với các đại thần khác. Liễu gia đã nhanh chân kết thân được với họ, nên địa vị tự nhiên cũng trở nên có trọng lượng hơn trước rất nhiều.

An thị đáp: “Thưa Lão gia, tất cả đã được chuẩn bị chu đáo cả rồi ạ, ngày mai thiếp sẽ trình lên cho mẫu thân xem qua.”

“Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay đã vất vả cho nàng nhiều.”

“Lão gia khách sáo quá, đây đều là phận sự của thiếp mà.”

Đêm đã khuya, nhưng cảnh tượng của ngày lễ Gia Hội cứ lởn vởn mãi trong đầu Uẩn Đường. Nàng đã vội vàng rời đi lúc đó, chưa kịp chất vấn Bùi Hàm một lời nào xem rốt cuộc hắn có ý gì. Giờ đây Bùi Hàm lại đang ở hoàng lăng, phải mấy ngày nữa mới về, nên nàng càng không có cách nào để hỏi cho ra lẽ. Uẩn Đường lòng mang đầy tâm sự, vốn ngỡ rằng đêm nay sẽ khó có thể ngủ được. Nào ngờ sau một ngày dài bận rộn ở Thượng Nghi Cục, nàng vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ thiếp đi. Lễ Gia Hội cuối cùng cũng đã kết thúc, mọi việc còn lại cũng đã được giải quyết xong xuôi, nàng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một cách tử tế trong vài ngày tới.

Ánh trăng bạc trải dài trên lối nhỏ tĩnh lặng trong chùa. Trong thiền phòng, Bùi Hàm sau khi tắm gội xong, đã đốt một lư hương trầm rồi mới trở về phòng ngủ.

“Bệ hạ.”

“Đồ đã đưa đến nơi chưa?”

“Thưa Bệ hạ, đã đưa đến tận tay Khương đại tiểu thư ở Khương phủ rồi ạ.”

“Tốt.”

Ánh trăng khuyết lọt qua song cửa sổ, Bùi Hàm chỉ thầm nghĩ, đợi thêm một thời gian nữa thôi, là hắn có thể đưa Uẩn Đường cùng đến bái kiến sinh mẫu của mình rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc