Còn về chuyện cũ giữa Uẩn Đường và Bệ hạ, quả thực có chút khó xử. Sau nhiều lần cân nhắc đắn đo, ông đã định đưa Uẩn Đường đến biệt trang ở ngoại ô kinh thành để lánh mặt một thời gian, cũng là một cách để bảo vệ cho trưởng nữ. Nào ngờ mẫu thân ông lại một mực từ chối, nói rằng binh đến thì tướng chặn, nước lên thì đất ngăn. Mẫu thân ông đã kiên quyết như vậy, mà Uẩn Đường lại phải vào cung điểm mão mỗi ngày, nên ông đành bất lực bỏ qua ý định đó. Trong nhà có năm cô con gái, nhưng mẫu thân ông trước nay vẫn luôn thương yêu Uẩn Đường hơn cả. May mắn thay, Bệ hạ tỏ ra lòng dạ khoan dung, không hề tính toán chuyện cũ với Uẩn Đường, thậm chí còn cho phép nó tiếp tục làm quan trong hậu cung.
Tân đế đăng cơ, triều chính bắt đầu có nhiều khởi sắc. Một lớp công thần mới nhanh chóng xuất hiện, trở thành những cánh tay đắc lực của thiên tử. Khương gia tuy bề ngoài vẫn giữ được vị thế như cũ, không bị chèn ép, nhưng trên thực tế đã vô hình trung bị bỏ lại phía sau một khoảng rất xa. Tình cảnh này cũng giống như thuyền đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi.
Từ trước đến nay, Khương gia luôn chủ trương hành sự một cách thận trọng và cầu toàn, không bao giờ dám làm những việc mạo hiểm. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà gia tộc đã bỏ lỡ những cơ hội để tiến xa hơn. Bệ hạ vẫn giữ ông ở chức Hộ Bộ Thượng thư, mọi việc vẫn được giao phó và tin dùng như thường lệ. Bản thân ông cũng hiểu rõ rằng, con đường công danh của mình có lẽ chỉ đến được chức Thượng thư là cùng, không còn gì để trông mong hơn nữa. Ông chỉ có thể nhân lúc còn tại vị mà gắng sức vun vén cho tương lai của con cái.
“Con biết mẫu thân không nỡ để Uẩn Đường phải đi xa, bản thân con nào có muốn nó phải gả chồng xa xôi? Chỉ là…” Khương Thượng Thư khẽ thở dài, “Nếu người mà Thế tử điện hạ để mắt đến là Uyển Đường, con cũng sẽ vui lòng gả nó đi Tây Nam một cách vẻ vang. Nhưng mẫu thân cũng biết đấy, trong số mấy đứa con gái nhà mình, người duy nhất đủ tư cách và xứng đáng với vị trí Cảnh Vương Thế tử phi chỉ có thể là Uẩn Đường mà thôi.”
“Hơn nữa, chuyện giữa Uẩn Đường và Bệ hạ, tuy rằng ở kinh thành không còn ai nhắc tới, nhưng trong lòng Bệ hạ ít nhiều vẫn còn đó một khúc mắc. Nay nó gả đến Cảnh Vương phủ, xa rời chốn thị phi kinh kỳ, biết đâu đó lại chính là một sự an bài tốt nhất, cũng là phúc phận của con bé.”
“Vả lại…” Khương Thượng Thư chuyển sang một chuyện khác, “Phủ Khang Quận Vương vừa có tin tức truyền ra, họ đã định Tiền tam tiểu thư sẽ làm Thế tử phi. Nhìn khắp kinh thành này, những tiểu thư còn lại có thể sánh ngang với Uẩn Đường cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nó là do một tay mẫu thân dạy dỗ trưởng thành, phẩm hạnh và dung mạo đều thuộc hàng xuất chúng, không hề thua kém bất kỳ ai. Lẽ nào mẫu thân lại đành lòng nhìn Uẩn Đường phải chịu cảnh gả thấp, để rồi sau này phải chịu thiệt thòi trước người khác hay sao?”
Những lời này quả thực đã nói trúng vào tâm tư của Khương lão phu nhân. Chuyện hôn sự của Uẩn Đường gặp nhiều trắc trở cho đến tận ngày nay, những mối lương duyên tốt đẹp có thể lựa chọn cũng đã không còn nhiều. Bà dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không thể vì thế mà làm lỡ dở thêm nữa duyên phận của con bé.
Thấy vẻ mặt Lão phu nhân dường như có chút lay chuyển, Khương Thượng Thư liền nói tiếp: “Những người mà mẫu thân đã chọn cho Uẩn Đường, con cũng đều biết cả. Nhưng Uẩn Đường và những người đó vốn dĩ xa lạ, chưa chắc đã có thể tâm đầu ý hợp. Ngược lại, Cảnh Vương Thế tử và Uẩn Đường trước đây đã từng quen biết, cũng đã có đến hai năm giao tình. So với việc tìm một người hoàn toàn xa lạ, biết đâu đây lại là một lựa chọn tốt hơn nhiều.”
Khương lão phu nhân vẫn mãi không đáp lời. Khương Thượng Thư biết rõ tính mẫu thân vốn cố chấp. Sau một hồi giằng co, ông đành phải xuống nước: “Mối nhân duyên này liệu có thành hay không vẫn còn là một ẩn số, có lẽ là con đã hiểu lầm ý của thế tử. Nhưng chuyện ba ngày sau Thế tử điện hạ sẽ đến phủ làm khách…”
“Thế tử là khách quý, lẽ nào chúng ta lại có thể từ chối người ta?” Khương lão phu nhân thản nhiên đáp, “Cứ cho người tiếp đãi cho thật chu đáo là được.”
Bà không nói tuyệt đường, Khương Thượng Thư hiểu ý, vội đáp: “Vâng, thưa mẫu thân, con nhất định sẽ cho người trong phủ chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng.”
Buổi tối tại Cầm Tâm viện, An thị đang hầu hạ Khương Thượng Thư chuẩn bị đi ngủ. Hơn mười năm trôi qua, bà vẫn giữ được vẻ dịu dàng và chu đáo như ngày nào, việc nhà cửa luôn được bà quán xuyến một cách gọn gàng, hiếm khi xảy ra sơ suất.
So với vẻ đoan trang, mực thước của người vợ cả quá cố, Khương Thượng Thư thực ra lại yêu thích mẫu phụ nữ dịu dàng, biết chiều chuộng như An thị hơn. Ông vô cùng cảm kích người vợ cả đã một mình gánh vác gia đình Khương gia trong suốt thời gian ông bị điều đi làm quan ở nơi xa, nhưng An thị mới chính là người đã thực sự cùng ông trải qua những ngày tháng gian truân nơi xa xôi kia. Chính vì vậy, địa vị của hai người phụ nữ này trong lòng ông không giống nhau, và cũng không cần phải so sánh làm gì.
Sau khi cởi áo khoác ngoài, Khương Thượng Thư ngồi xuống mép giường, kể cho An thị nghe về chuyện hôn sự của Uẩn Đường. Nghe đến danh xưng Cảnh Vương Thế tử, bàn tay An thị đang bưng chén canh sâm khựng lại trong giây lát, rồi bà nhanh chóng che giấu đi sự khác thường, kính cẩn dâng canh cho Khương Thượng Thư. Bà lặng lẽ quay lưng lại, Khương Thượng Thư không hề hay biết, vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.